Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng khách sạn. Đới Mẫn Giai khẽ cựa mình, cảm nhận được sự ấm áp từ người nằm bên cạnh. Cô mở mắt, nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở trong một phòng khách sạn xa lạ. Cảnh tượng từ đêm qua bất chợt ùa về, khiến trái tim cô đập thình thịch.
Chính cô là người kéo Hoắc Kỳ Xuyên lên giường, trêu chọc anh, cho phép anh làm đến bước cuối cùng. Nhưng bao nhiêu đó chưa là gì cả. Trong ấn tượng mơ hồ của cô, cô chủ động leo lên người anh, đánh thức ánh dậy và dập hông hết lần này tới lần khác.
Cô quay sang và thấy Hoắc Kỳ Xuyên vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn và gương mặt bình yên. Đới Mẫn Giai cảm thấy một cảm giác hỗn loạn và hối hận trào dâng trong lòng. Cô biết mình đã quá say và mất kiểm soát, để rồi dẫn đến chuyện không mong muốn này.
Cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, Đới Mẫn Giai nhẹ nhàng rời khỏi giường. Cô cúi xuống, nhặt từng món đồ của mình rải rác trên sàn nhà và nhanh chóng mặc vào. Chiếc váy vàng từ tối qua giờ đây nhàu nhĩ nhưng cô không còn tâm trí để ý đến điều đó. Mỗi động tác của cô đều thận trọng, sợ đánh thức Hoắc Kỳ Xuyên.
Khi đã mặc xong, cô nhìn lại anh một lần nữa. Cô biết rằng việc bỏ đi mà không nói lời nào là hèn nhát, nhưng cô chưa sẵn sàng đối mặt với thực tế và cảm xúc rối bời của mình.
Cô bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-yen-chi-moi-dem/3577987/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.