- À, chào anh! - Đới Mẫn Giai trả lời, giọng nói có phần thờ ơ - Tôi bận một số công việc, nên không có thời gian đến đây.
Hoắc Kỳ Xuyên cười nhẹ, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô không rời.
- Thật đáng tiếc. Tôi đã chờ đợi gặp lại em ở đây. Em có thể cho tôi biết tên em được không?
Đới Mẫn Giai nhìn Hoắc Kỳ Xuyên, cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt anh. Cô tự hỏi liệu anh có nhận ra cô không nếu biết sự thật. Nhưng trước mắt, cô quyết định giữ bí mật này lại.
Đới Mẫn Giai giữ nụ cười nhẹ trên môi, nhưng ánh mắt có chút ranh mãnh:
- Tôi nghĩ không cần thiết phải biết tên nhau đâu. Chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc này là đủ.
Hoắc Kỳ Xuyên thoáng chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng cảm nhận được sự kiêu kỳ và bí ẩn từ cô:
- Vậy thì em đúng là một cô gái bí ẩn rồi. Nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ có cơ hội biết tên em.
Đới Mẫn Giai nhấp một ngụm cocktail, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, đầy tự tin và thách thức:
- Có lẽ một ngày nào đó, nhưng không phải hôm nay.
Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, cảm thấy hứng thú hơn với sự bí ẩn và thách thức từ cô:
- Được thôi, tôi sẽ chờ đến ngày đó.
Đới Mẫn Giai rời khỏi quán bar, cảm thấy không khí trong lành của buổi tối tràn vào phổi mình. Tối nay, cô có hơi quá chén sau khi trò chuyện vui đùa với Hoắc Kỳ Xuyên. Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-yen-chi-moi-dem/3577980/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.