Đồng hồ điểm hai mươi hai giờ.
Thành phố về đêm bắt đầu khoác lên mình một tấm áo lung linh với hàng nghìn ánh đèn rực rỡ. Những con đường tấp nập biển quảng cáo sáng rực pha trộn với bóng tối tạo nên một khung cảnh mê hoặc.
Trong khoảnh khắc ấy, một chiếc xe hơi lướt nhanh trên làn đường nhựa mịn màng, đèn pha chiếu rọi phía trước, tạo ra những vệt sáng dài như muốn xé tan màn đêm.
Hoắc Kỳ Xuyên ngồi sau tay lái, đôi mắt anh chăm chú nhìn về phía trước, sắc sảo nhưng vẫn phảng phất chút ưu tư, tạo nên vẻ bí ẩn và cuốn hút. Tay anh nắm chắc vô lăng, từng động tác lái xe mượt mà, thể hiện sự tự tin kiểm soát mọi thứ. Trong xe, mọi thứ vô cùng im ắng, dường như chỉ nghe được mỗi tiếng động cơ êm ái.
Những thứ đó bất ngờ bị cản phá bởi chiếc điện thoại reo vang. Hoắc Kỳ Xuyên bắt máy rồi mở loa ngoài.
- Hoắc lão đại, hôm nay cậu không định trốn nữa chứ? - Đông Quách mở giọng dò hỏi, dường như nếu Hoắc Kỳ Xuyên thật sự bảo ừ thì anh ta sẽ một nước phi tới bắt anh lên xe.
- Đang chạy tới. - Hoắc Kỳ Xuyên bình bình trả lời, không thể nhận ra cảm xúc của anh lúc này như thế nào.
Vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa quán bar của một người bạn. Hoắc Kỳ Xuyên bước xuống, đưa chìa khóa cho bảo vệ. Còn chưa đi vào, anh đã cảm thấy đầu có chút nhức bởi tiếng nhạc xập xình đang lao ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-yen-chi-moi-dem/3577973/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.