Ngón tay thầy Chu Quang Kiệt run rẩy chỉ vào Bạch Bảo Đình, thầy nghẹn lời với y, nửa ngày sau vẫn không thể nói ra một câu.
Mấy người cảnh sát cầm theo đèn pin, chỉ huy đám học sinh theo chân bọn họ về đồn. Vì nhân số quá nhiều, không ít người có ý chạy trốn, do đó một người cảnh sát hù dọa:
🌸Nếu ai dám chạy trốn, sẽ lưu lại tiền án, về sau không thể thi đại học, cũng như không thể tìm được việc làm!
Lời nói nửa thật nửa giả mà đám học sinh này cũng tin, vì vậy trong lúc di chuyển không ai dám sinh sự.
Gần trường trung học số 1 Thùy Thư này có đồn công an, từ ngõ nhỏ đi tới đó cũng không xa, toàn bộ hành trình không có người nào dám làm ầm ĩ, thầy Chu Quang Kiệt đi theo sau bọn họ, hỗ trợ nhìn đường, nhìn xe cộ. Tuy rằng đám học sinh này không phải đèn cạn dầu nhưng xe cộ ở ngã tư quá nhiều, thầy vẫn phải nhọc lòng an toàn của bọn chúng.
Tới đồn công an, đại sảnh chen chúc thiếu chút nữa không nhét được nhiều người như vậy, đám học sinh phải xếp thành 5 hàng. Đám nữ sinh cao trung này đứa nào đứa nấy đều cao to vạm vỡ, đứng thẳng thành 5 hàng rất có khí thế.
Vị cảnh sát trực ban đốt điều thuốc rồi chắp tay sau lưng đi vòng quanh đại sảnh. Cô ta đi qua đi lại quét qua đám học sinh này vài lần, để họ đứng mười mấy phút mới mở miệng hỏi:
🌸Nguyên nhân vì sao lại đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-theo-ban-nang/2612459/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.