Đúng lúc Phong Cẩn đi vào, thấy cô đang trầm mặt liền hơi cau mày. 
- Con chào bà ngoại 
- Ờ, con đến rồi đấy à, thôi ta không làm phiền hai vợ chồng trẻ nữa...Tiểu Mai, mau đưa ta ra dạo vườn 
Tiểu Mai nhanh chóng dẫn Phong lão thái thái đi ra sân vườn, trong phòng khách giờ đây chỉ còn mỗi anh và cô với không gian tĩnh lặng, Lệ Chi Lan không dám nhìn thẳng vào mắt anh sau đó đứng dậy muốn chuồng đi nhưng không ngờ lại đi không vững mà ngã xuống may là anh kịp đỡ lấy. 
Trong gan tất, mặt hai người đối diện nhau cả hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau nhất là Lệ Chi Lan, trái tim cô không ngừng đập thình thịch. Bỗng anh nhấc bổng người cô rồi đặt cô lại ngồi xuống ghế, còn anh thì ngồi quỳ xuống một chân sau đó nhấc chân cô lên kiểm tra. 
- Chân vẫn còn chưa hồi phục đã muốn chạy nhảy, cô muốn què à ? Vậy để tôi chặt luôn cái chân này của cô 
Lệ Chi Lan nghe xong mặt mày liền tím lịm, sắc mặt vô cùng trắng bịch không dám nhúc nhích cái gì vì sợ. Người đàn ông này không chỉ gương mặt đáng sợ mà ngay cả ngữ điệu cũng đáng sợ gấp nhiều lần, cô như cún con ngồi im không dám hó hé cũng không dám cử động chỉ sợ anh nói rồi làm thật. 
Bốp. 
- Áa... 
- Mày hù dọa ai đấy thằng nhóc kia ? Con dâu của tôi, tôi còn chưa dám hù dọa mà mày lại ăn gan hùm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-den-nghien/2823643/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.