Ngày hôm sau, Phong Cẩn chểnh choạng ngồi dậy thì phát hiện trên cánh tay mình đang truyền nước đúng lúc này Lệ Chi Lan từ phòng tắm đi ra, vừa thấy anh tỉnh dậy cô có chút vui mừng đi lại hỏi. 
- Anh thấy thế nào rồi ? Có khó chịu chỗ nào không hay có đau đầu gì không hở ? 
Phong Cẩn nhìn cô hồi lâu không trả lời, trái tim anh có chút nhói lên khi nhìn đôi mắt từng lấp lánh nay vì chăm sóc cho anh cả đêm mà trở nên hốc hắt, thật sự rất xót. 
- Cô cả đêm chăm sóc cho tôi sao ? 
- Anh là chồng của tôi, tôi đương nhiên là chăm sóc con anh rồi, giờ thì anh thấy sao rồi ? 
Ngược lại cô trả lời rất bình thản, Phong Cẩn cũng nhanh chóng trả lời cô. 
- Giờ tôi ổn rồi, mà tôi có chút đói 
- Anh nói sao ? 
Cô có chút hoảng hốt, phải rồi cả ngày hôm qua anh cũng chưa ăn gì mà phải quỳ dưới mưa nên sáng dậy thấy đói bụng là đúng rồi. 
- Vậy anh đợi một chút tôi đi nấu cháo cho anh, hiện tại anh vẫn chưa ăn được gì ngoài cháo cả 
- Được, cô đi đi 
Lệ Chi Lan nhanh chóng xuống dưới nhà, giờ trời vẫn còn là năm giờ sáng vừa xuống dưới nhà thì thấy Phong phu nhân đang uống trà nóng, cô cũng ngạc nhiên khi thấy bà dậy sớm.. 
- Sao mẹ lại dậy sớm thế ạ ? 
- À ta ngủ không được nên dậy sớm, còn con nữa chăm sóc A 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-den-nghien/2823626/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.