Nhưng có điều Phong Cẩn không mấy phản ứng gì, điều đó đã thành công làm cho Lệ Chi Lan thoáng chốc đau lòng, một chút trong tim chết đi...cô nhất thời cứng miệng không biết phải làm gì hơn, sau khi nói ra câu này cô vừa có thể nhẹ nhõm vừa đau lòng có và ngượng ngùng. Bỗng chốc trong căn phòng bệnh trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, sau khi nói ba từ đó cô đã không còn gì để nói nữa cũng không dám đối diện với anh. 
Khoé môi Phong Cẩn đột nhiên khẽ giật giật. 
- Từ khi nào ? 
- H...ả ? 
- Tôi nói từ khi nào em lại thích tôi ? 
Lệ Chi Lan khẽ cập mắt xuống. 
- Tôi thích anh kể từ lúc đi tuần trăng mặt ở Thái Lan, trái tim tôi đã rung động kể từ lúc anh bảo vệ tôi khỏi đám dư luận và mặc kệ danh tiếng của mình... 
Phong Cẩn im lặng nhưng trên nét mặt lại luôn trầm ngâm, không biết anh đang có suy nghĩ gì nhưng bỗng anh nở nụ cười, nhưng là nụ cười rất tự nhiên cô suýt chút nữa thì tưởng mình hoa mắt và nhìn nhầm. 
Bỗng anh ngoắc tay ý bảo cô lại gần anh, mặc dù khó hiểu với hành động của anh nhưng cô không còn cách nào khác chỉ đành nghe lời anh. 
- Ngồi xuống đây, lại gần một chút 
Lệ Chi Lan thở dài ngao ngán ngồi xuống giường từ từ tiến về phía anh, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì bị anh kéo lại gần sát gương mặt điển trai của anh, gần đến mức cô có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-den-nghien/2823610/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.