Trong phòng khách lại một lần nữa vắng lặng, tất cả ánh mắt đều khiếp sợ trước sự xuất hiện của vị khách không mời mà tới. Duy chỉ có Y Na chẳng hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Kỷ Hoành
Thấy có vẻ căng thẳng, Lâm Kha kiền thẳng thắn hỏi thẳng:
" Kỷ gia, trời cũng đã muộn không biết ngài còn công chuyện gì mà tìm tới tậm Tần gia của chúng tôi? Nếu không có việc gì cấp bách thì chúng tôi xin phép giải quyết chuyện gia đình, phiền ngài..."
Chưa kịp nói hết câu Lâm Kha đã câm nín trước cặp mắt lạnh thấu sương của Kỷ Hoành, hắn nhìn sang phía cha mình liền bị trừng cho một phát" Mày muốn chết hay sao mà dám đắc tội với Kỷ gia..."
Kỷ Hoành dời tầm mắt về vị trí giữa Y Na và Lâm Kha, có vẻ anh rất khó chịu khi họ ngồi sát nhau vậy. Y Na nhận ra được liền ngồi xa Lâm Kha tiến dần về phía đầu sofa gần chỗ Kỷ Hoành
Chẳng phải cô sợ anh mà bản thân cô muốn tránh xa Lâm Kha, nhớ cảm giác hắn làm vết thương của cô nứt ra ban nãy, cô hận không thể xé xác hắn tại chỗ
Biểu cảm Kỷ Hoành có chút hòa dịu hơn nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy run sợ, thấy sắc mặt cô không tốt, anh liền muốn giải quyết nhanh gọn lẹ
" Tô Y Na là ân nhân cứu mạng của tôi, nên từ giờ cô ấy sẽ được tặng và sống ở khu Trạch Đông"Giọng nói từ tốn vang lên, ai nấy đều hết thảy bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luoi-ngot-ngao/2881211/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.