Mấy ngày sau, Lâm Kha biết tin Y Na bị bỏng nằm viện liền tức tốc đến chỗ cô. Hắn mở cử bước vào, đúng lúc Y Na đang được y tá thay thuốc
Giật mình bở tiếng mở của, nữ y tá quay lại nhìn, thấy bóng dáng một anh chàng cao to khuân mặt đẹp trai khác lạ, y tá lập tức lấy khăn che đi thân thể của Y Na
" Bệnh nhân đang bận, phiền anh ra ngoài", y tá dứt khoát lên tiếng
Y Na liền nhanh chóng mặc áo bệnh nhân vào, mặc dù đã nghe thấy lời của nữ y tá nố nhưng Lâm Kha vẫn cố tiến tới chỗ giường bệnh của cô
" Y Na, anh tới thăm em", giọng Lâm Kha có chút hạ mình
" Anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Bệnh nhân đang phận phiền anh ra ngoài", nữ h tá quả quyết nhưng liền bị Lâm Kha kéo tấm khăn che chắn Y Na xuống rồi nói
" Cô mới là người phải ra ngoài", ánh mắt lạnh lùng trừng nữ y tá
Cũng may Y Na đã mặc xong áo, quay lại nhìn Lâm Kha với ánh mắt không mấy thiện cảm. Khẽ nắm lấy tay chị y tá ra dấu chị rời đi trước
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Y Na chán ghét đăm đăm nhìn anh:
" Có rắm thì đánh đi, tôi mệt lắm không muốn tiếp anh lâu đâu"
Anh ta từ từ kéo ghế đối diện cô rồi ngồi xuống, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng:
" Em bị như vậy sao không gọi cho anh"
Y Na cảm thấy nực cười, " Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luoi-ngot-ngao/2881139/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.