Nhận thấy được lòng trung thành của hai người kia đang bị li dán dưới trướng của Chiến Hạo, cũng một phần thấy tiếc cho nhân tài mà không được trọng dụng; Y Na không muốn lãng phí tài nguyên này:
" Anh xem mình sống thế nào mà để đàn em của mình cũng chẳng coi trọng anh nữa rồi. Xem ra cũng chẳng dối xử với họ tử tế là bao nhỉ"
Ánh mắt trừng trừng đầy căm hận trợn ngược lên nhìn cô, hắn không chịu khuất phục:
" Việc cảu tao, không cần con ranh mày quản"
"Tui mày còn trơ mắt lên nhìn gì, mau đỡ tao dậy. Nên nhớ tao là nguoief từng cưu mang tụi mày đấy", giọng bất mãn củ Chiến Hạo về hai người kia
xem ra, giờ cô đã hiểu nguyên do tại sao hai người tài giỏi này lại khuất phục một tên não nhỏ như Chiến Hạo, cô tặc lưỡi tiếc nuối:
" Anh còn uy hiếp người ta như thế thì sẽ chẳng bao giờ chinh phục được tấm lòng thật sự của họ đâu. Đừng hèn hạ mà mang cái trò cứu người ra làm mối trao đổi như thế, hèn lắm"
" Mày còn nói tao hèn sao? ( nhớ lại cảnh hôm đó bị Lục Chinh xử cho nhùe tử anh ta liền như muốn bộc phát cơn tức giận trong lòng) Con nhaic mày được lắm, kêu cả người có quyền lực ra chống lưng đấy. Nói trước, ông đây sẽ không chịu thua đâu", Chiến Hạo vùng đứng dậy mặt đối mặt với cô, hắn cao hơn cô một cái đầu, mặt mày dữ tợn
Y Na khó hiểu câu nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luoi-ngot-ngao/2881133/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.