Như thường lệ tôi tỉnh giấc vào gần trưa, bản thân thường phải tăng ca nên tôi chẳng thể nào dậy sớm nổi. Cảm thấy cơ thể hôm nay thật nặng nề và mệt mỏi như bị vật gì đó nghiền qua vậy, hơi nhấc cánh tay lên day day cái trán, cảm thấy có chút kì lạ nhưng vẫn chưa biết là tại sao tới khi có một cô gái người nhỏ nhỏ bước vào phòng cất tiếng hỏi tôi:
"Tiểu thư người tỉnh rồi sao, em thật sự rất lo lắng cho tiểu thư đó" Cô gái nhỏ vừa nói vừa nghẹn ngào, tôi cảm thấy hay là bản thân mình đang mơ nhỉ, nhìn trang phục cùng cách nói chuyện này thật giống tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không. Có thể nào mình xuyên không? Hay là xuyên sách hay là một hệ thống gì đó không nhỉ? Hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Trước hết tôi cần bình tĩnh xem xét mọi thứ xung quanh, xác định xem rốt cuộc đang trong trạng thái như thế nào, bản thân mình là ai, rồi sẽ tính tiếp tới việc phải sống sao cũng có thể đây chỉ là một giấc mơ. Ngẩng mặt nhìn cô bé trước mặt ướm chừng khoảng 13-14 tuổi gì đó nhìn có vẻ không ghét hay có ý đồ gì với tôi cho lắm, tôi thở ra một hơi yên tâm. Sau khi đánh giá xong tôi cất tiếng hỏi:
- Xin lỗi em, có lẽ ta đã bị mất trí nhớ rồi, e có thể nói sơ qua bản thân ta là ai, và ta là một người như thế nào được chứ?
Cô bé người hầu có vẻ khá ngạc nhiên và đau lòng thay cho tôi, vừa tiến tới cầm lấy bàn tay tôi vừa nức nở nói:
- Tiểu thư của em, là em không tốt, em không nên để người một mình đến bữa tiệc đó, đáng lý em nên cản người mới phải, hic!
Lại một lần nữa tôi hoang mang, hình như tôi đã đi đâu đó và để bản thân mình xảy ra chuyện thì phải. Tôi ráng an ủi cô bé để có thể biết thêm nhiều thông tin hơn
"Được rồi, ta đã ổn rồi mà, em nhìn xem, không phải ta vẫn còn sống đây sao" tôi nở một nụ cười nhẹ, cảm thấy bản thân mình khá có tố chất diễn viên ấy chứ, tự nghĩ trong lòng như vậy, trước hết phải lo giải quyết cái đống hỗn độn trước mắt. Mọi thứ thật rối bời, tại sao tôi lại ở đây, liệu có phải chỉ là một giấc mơ?
Sau một hồi gặng hỏi tôi biết được bản thân mình là Steria, tiểu thư nhỏ của gia đình công tước danh giá - Robert, chính xác hơn đây là một câu chuyện tôi đã từng được đọc qua khi còn sống ở kiếp trước, bản thân lại trở thành một nhân vật phụ làm nền, mà còn chết đầu nữa chứ. Đưa tay lên đỡ chiếc trán nhỏ, cảm thấy thật bất lực, dẫu biết phúc khí của bản thân không tốt thật, nhưng có thể nào mà xui xẻo tới vậy không cơ chứ.
Theo như lời của cô hầu gái thì bây giờ tôi mới chỉ 15 tuổi, sắp tới qua năm chính là thời khắc bắt đầu chuỗi bi kịch của bản thân. Tôi sẽ phải lòng nam chính trong lễ trưởng thành của anh ta, với tính cách kiêu ngạo làm sao tôi có thể để thua nữ chính, mà giở mọi thủ đoạn bắt nạt, hãm hại nữ chính, rồi cái kết chính là bị giết chết bởi một trong người nam nhân của nữ chính
@
[email protected]Mọi thứ thật đột ngột và rối bời, nói cô hầu gái lui đi rồi sắp xếp lại mọi thứ, nằm phịch xuống chiếc giường êm ái, nhìn xung quanh mọi thứ ở đây chúng thật thơ mộng, đúng kiểu cách của một quý cô bánh bèo, mọi thứ đều là màu hồng và trắng, chúng thật là chói mắt làm sao hẳn đây chỉ là một giấc mơ đi, chỉ mong ngày mai khi thức dậy bản thân có thể trở về được thế giới của chính mình, che đôi mắt mình lại.. chỉ muốn đổi màu sắc mọi thứ ở đây.
Thật tò mò dáng vẻ hiện tại, không biết sẽ như thế nào nhỉ, thường thì nữ phụ nhất định sẽ không được tỏa sáng như nữ chính, chỉ mong trông không quá xấu xí nếu không tôi nhất định sẽ khóc ngất mất.
Nhấc cánh tay lên tôi mới từ từ cảm nhận được cơ thể này, một làn da trắng sáng nhưng có phần hơi xanh xao, cánh tay mảnh khảnh cùng những đốt ngón tay thon dài, các vết chai sạn cũ của tôi cũng chẳng còn nữa thay vào đó là đôi bàn tay mềm mịn, bước lại gần chiếc gương để xem bản thân như thế nào, đúng như những gì tôi nghĩ một khuôn mặt thật xinh xắn như búp bê, mái tóc đen dài óng ả cùng đôi mắt to tròn long lanh, khuôn miệng nhỏ xinh cùng với chiếc mũi cao, thật sự quá đẹp rồi. Quan sát tổng thể không hiểu tại sao một nhân vật với vẻ ngoài mỏng manh nhìn là muốn che chở lại hành xử hung dữ như trong truyện được, tác giả quá đáng thật mà.
Nhìn một khuôn mặt xa lạ trong gương tôi thầm cảm thấy thật là vi diệu làm sao. Tôi của kiếp trước cũng chỉ là một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, bản thân đang là một nhân viên nhỏ trong một công ty, không thể nhớ rõ ràng tại sao bản thân mình lại chết đi rồi xuyên vào cơ thể này nữa chắc có lẽ do tăng ca một thời gian dài cộng thêm áp lực cuộc sống chi tiêu hằng ngày thành ra bản thân không còn sức liền bị tai nạn. Tự thấy thật có lỗi làm sao, tôi vẫn còn mẹ mình ở thế giới kia, sẽ ra sao nếu như mẹ biết tôi không còn trên thế giới này nữa chắc bà ấy sẽ sốc lắm, ai sẽ chăm sóc mẹ tôi bây giờ. Tôi đã mất cha từ khi còn bé, một mình mẹ nuôi tôi lớn, còn chưa thể chăm sóc tốt cho bà lại xảy ra chuyện như này haizz. Thở dài ra một hơi, tôi nhất định phải tìm cách quay trở lại! Đây chỉ là thế giới giả tưởng, không có thật, mạng sống của bản thân là trên hết, dù bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải sống sót, hãy coi như đây là một trò chơi sinh tồn đi.
Nằm dài trên chiếc giường tôi chìm trong suy nghĩ của bản thân, tự an ủi chính mình. Giá mà khi đó tôi cố gắng đọc cho hết cuốn tiểu thuyết ấy, biết trước những sự kiện và tình tiết quan trọng thì đã tốt hơn rồi, khi đó đọc được nửa cuốn cảm thấy câu chuyện thật vô lý, buff nam nữ chính quá đà mà lại còn kiểu cốt truyện cũ rích, nam chính phải lòng nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, nữ chính gia cảnh nghèo không có gì nhưng vẫn thu hút nam chính, rồi các nhân vật phụ sẽ xuất hiện để làm nền cho nhân vật chính, xúc tiến cho tình cảm của hai người. Mà tôi lại là nhân vật hi sinh đầu cho tình cảm của nam nữ chính. Mẹ kiếp.. đúng là than bản thân sống quá lâu mà đâm đầu đi tìm chết!
Lấy lại tinh thần, mở tủ quần áo, mọi thứ lại là màu hồng cùng với các đủ loại hình dáng sặc sỡ. Đôi mắt của tôi bỗng trở nên đau nhói trước đống váy vóc này, lục tìm một lúc tôi mới lựa được một chiếc váy có kiểu dáng đơn giản một chút, có lẽ tôi sẽ đi dạo một vòng để nắm rõ hoàn cảnh của nhân vật này. Vừa mở cửa chuẩn bị bước ra, người hầu hôm qua vội vàng chạy lại, hốt hoảng nói:
- Tiểu thư người còn chưa khỏe hẳn, người muốn đi đâu vậy ạ, Công tước mà biết sẽ trách phạt em mất!
Thấy cô ấy có vẻ lo lắng, tôi tạm trấn an:
- Không sao đâu mà, ta cũng đỡ chút rồi, ngươi có muốn cùng đi dạo với ta không? - Tôi nghĩ đi cùng với cô bé này sẽ biết thêm nhiều thông tin hữu ích, qua vài lần tiếp xúc tôi có thể cảm nhận được cô ấy khá thân thiện và quan tâm tôi là thật lòng.
Cô ấy dẫn tôi đi dạo, trước mặt tôi là một khuôn viên thật rộng lớn và khang trang làm sao, tự ý thức được cơ thể này quả thật có một gia thế tốt mà, đúng là nhân vật phụ có khác.. mọi thứ đều hoàn hảo và tốt đẹp nếu như không dính vào cặp nam nữ chính, cảm thấy bản thân thật là may mắn, ít ra cũng được làm một nhân vật phụ không quá thảm đi, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn một chút.
Dạo quanh khuôn viên một vòng, cùng với những gì cô gái này vừa kể tôi cũng biết được bản thân là một cô tiểu thư có tính cách không được tốt cho lắm, thường hay tiêu xài tiền vào việc mua trang sức và quần áo đắt tiền, thời gian hầu như dành vào những buổi tiệc trà cùng giới quý tộc. Người cha thì là một người rất ham công việc, thường xuyên không có ở trong dinh thự, ông là một người coi trọng người tài, cảm thấy đứa con gái này không có năng lực hay tài cán gì đặc biệt, vẫn chu cấp tiền nhưng không ngó ngàng gì đến, chỉ đợi đến ngày kiếm được mối hối sự tốt thì liền đem gả đi. Trên tôi còn hai người anh trai, họ đều là những người có năng lực, nên rất được cha trọng dụng, thường hay ra ngoài giải quyết các công việc mà cha giao cho.
Mối quan hệ giữa chúng tôi qua lời kể có vẻ không mấy thân thiết, tôi thấy với tính cách và năng lực như này quả thật muốn hòa nhập cũng thật khó. Cố gắng hỏi kỹ mọi thứ, để chắc chắn có thể đối mặt với các tình huống sau này. Tạm gác lại mọi thứ ở đây, một ngày này với tôi quả thật quá đủ rồi, chỉ mong khi mở mắt tôi có thể quay trở lại với thế giới của chính mình.
Sáng hôm sau khi vừa mở mắt.. đập vào mắt tôi lại là căn phòng màu hồng ấy. Chẳng nhẽ bản thân đã không thể trở lại thế giới của mình được nữa, nếu đã vậy rồi thì tôi cũng nên học cách để thích ứng với thế giới này thôi, mau chóng tìm ra cơ hội để quay trở về. Thở ra một hơi tôi gọi người hầu vào, vẫn là cô gái ngày hôm qua:
- Em đây thưa tiểu thư, người tỉnh rồi, em đã chuẩn bị nước ấm rồi đây!
Có lẽ đây là những trải nghiệm đầu tiên trong suốt 25 năm cuộc đời, cảm nhận được việc người khác chăm sóc và hầu hạ nó như thế nào, nhưng tôi lại không cảm thấy vui vẻ hay sung sướng gì. Bất chợt một suy nghĩ vụt qua đầu tôi, nếu như không phải tôi xuyên vào Steria mà vào một cô hầu gái nào đó, thế giới này có mức độ phân biệt giai cấp khá rõ ràng, sinh mạng của họ cũng chả có ý nghĩa gì, đây chính là thế giới của người cầm quyền.
Tạm dừng lại những dòng suy nghĩ ấy tôi ngước lên và cảm ơn cô bé
- Thực cảm ơn em rất nhiều, đã luôn ở bên giúp đỡ ta trong khoảng thời gian này
Đoán cơ thể hiện tại và cô hầu gái này chắc bằng tuổi nhau:
- À đúng rồi mà em tên gì?
Cô ấy vui vẻ trả lời: - Người cứ gọi em là Daisy!
Tôi khẽ gật đầu, bắt đầu rửa mặt. Daisy đưa tôi chiếc khăn bông để thấm nước, nhìn tôi ngập ngừng nói:
- Tiểu thư.. không biết liệu em có nên nói điều này không, nhưng thật sự em chỉ muốn tiểu thư mãi như thế này, dù biết khá xấu xa nhưng em thật mong người như vậy.
Tôi dừng động tác nhìn Daisy, cô ấy có lẽ biết mình lỡ lời, vội quỳ xuống mà rơm rớm nước mắt nói:
- Em.. em xin lỗi, là em quá phận, xin người thứ tội.
Thật là một cô bé mau nước mắt mà, chắc lúc trước Steria hay bắt nạt cô ấy nên mới có phản ứng sợ hãi như vậy, tôi cũng không phải thánh nữ, nếu hành xử quá thân thiện sẽ dấy lên nghi ngờ của mọi người đối bản thân tôi hiện tại, làm sao có thể từ một người tính cách khó ưa như vậy lại sau một cú ngã liền trở nên hiền lành thay đổi 180 độ như vậy, chỉ có quỷ mới làm được, nếu bị phát hiện chắc mọi người cũng sẽ coi tôi là quỷ mà đem đi thiêu sống, thầm rùng mình một phen.
- Em đứng lên đi, sau này ta không muốn em nói lại những điều như vậy nữa. Rồi sẽ có một ngày ta nhớ lại thôi.
Cũng chính là muốn nói sẽ có lúc Steria quay trở lại thôi, tôi cũng nên trở về thế giới vốn có của mình..
Cô bé vội vàng đứng lên mà không dám nó lời nào nữa, trong cốt truyện tính cách cùng bối cảnh nhân vật này không được miêu tả chi tiết vì vậy tôi phải tự mình tìm hiểu thêm.