Nhìn ngoài trời cũng gần tối rồi anh ấy vẫn chưa về nữa, một cảm giác gì đó trống vắng khó hiểu, lắc đầu xua đi cảm giác ấy, bản thân lại mong chờ anh ta về sao? Haizz nhưng anh ta cứ luôn dịu dàng đối xử với tôi như vậy làm sao ngăn cảm xúc ấy lại được đây. 
Đến tối muộn rồi vẫn không thấy anh ta trở về một cảm giác bất an lướt qua, ngồi dựa lưng vào tường nhìn về phía cầu thang. Không lẽ bây giờ mặc kệ bỏ về phòng nghỉ trước, luôn muốn sống thờ ơ mặc kệ mọi thứ nhưng sâu bên trong có lẽ tôi chẳng thể nào sống ác được, thật chán bản thân quá mà. Bỗng dưng nghe tiếng lạch cạch dưới lầu, bất giác vui mừng đứng dậy chạy lại cầu thang nhìn xuống, cuối cùng anh ta cũng đã về nhưng có gì đó lạ lạ mùi sát khí thật nồng. Quản gia và anh cùng bước lên lầu, anh nhìn tôi bất giác cau mày "Sao còn ở đây?" 
Tôi cũng thành thật đáp "Đợi anh" 
Bầu không khí dần thoáng hơn được một chút "Không biết về nghỉ trước hay sao?" 
Nói rồi anh tiến lại gần hơn nhìn xuống tôi thở ra một hơi "Lạnh không?" 
Trái tim tôi lại một lần nữa chệch nhịp, hơi ngượng tôi không nhìn thẳng anh nữa "À. Ừm.. không lạnh" 
Quản gia đứng một bên cười thầm, cứu tinh của anh đến rồi nhanh chóng tìm cách chuồn êm 
"À cô chăm sóc ngài ấy cho tôi nha, tôi đi trước" 
Nói xong nhanh chân chạy mất, bỏ lại tôi khó xử không dám nhìn anh. Đi theo anh vào trong phòng giúp anh cởi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-kiep-toi-xuyen-thanh-nu-phu/1476893/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.