Tôi vờ điếc, không quan tâm nữa. Chẳng mấy chốc, chúng tôi lên đến lầu 3 phòng 7. Khu này vắng tanh, ít có ai đến, vì vậy tôi rất vô tư. Tống Thư mò trong đống chìa: "Em còn nhớ số hộc chứ?"
Tôi tự mình lấy chìa khóa, sau đó đến trước cái hộc ấy, tra chìa vào ổ và mở khóa.
Tôi kéo ngăn đó ra, cái xác đã được đặt trong một cái bọc trắng để bảo quản. Tôi đứng đó một lúc, đặt bông cúc trắng kế bên nó rồi đóng ngăn kéo lại. Tống Thư chau mày: "Nhanh vậy sao?"
Tôi "Ờ" một tiếng: "Đằng nào cũng chẳng phải ai quan trọng, cũng chỉ là một con điếm"
Tôi thấy sắc mặt Tống Thư tái nhợt, thay đổi 180° so với gương mặt còn vương vấn ý cười lúc nãy. Tôi không muốn giải thích nhiều, càng không muốn suy nghĩ xem anh nghĩ cái gì, vì thế khóa hộc tủ lại, trả chìa khóa lại chỗ cũ rồi tự mình trở lại khu A.
Trời đã tạnh mưa. Tôi ngẫm nghĩ một lát, hiện giờ chắc là tiết 3 của lớp tôi, chậc, cố đi đâu đó cúp thêm 2 tiết nữa vậy.
Tôi mặc bộ đồ xa lạ nhưng lại vừa in với mình bước ra khỏi bệnh viện.
Điện thoại đột nhiên reo, là Thiệu Viễn. Tôi bắt máy: "Thiệu Viễn?"
"Tiểu Nhi, hiện giờ em có rảnh không?" Giọng anh vẫn vậy, dịu dàng như thường ngày.
"Em rảnh, có gì không anh?" Tôi cười.
"Anh nhớ đáng lẽ giờ này em phải ở trường chứ?"
"Thì em chỉ cần cúp học là xong" Tôi tinh nghịch nói.
"Đến chỗ quán kem mà chúng ta thường hay ăn đi. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke/536210/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.