Chương trước
Chương sau
Editor: Charlotte
"Tôi muốn ngủ cùng anh đêm nay." Tô Tiểu Mạt đánh giá từng cử chỉ của Trữ Dã. Dù chỉ là cái giơ tay thôi cũng tỏ rõ phong thái quý tộc. Xem ra khí chất sang trọng, ưu nhã của hắn đã ăn vào máu thịt.
"Khụ khụ."
Trữ Dã dường như bị bất ngờ trước sự thẳng thắn của Tô Tiểu Mạt. Champagne vừa tiến vào yết hầu đã đủ khiến Trữ Dã sặc, nhịn không được mà ho khan vài tiếng.
Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Dã, con người hắn luôn luôn thong dong bình tĩnh, không ngờ vì cô mà có co quắp như vậy, Tô Tiểu Mạt ân thầm đắc ý. Nhưng tất nhiên bên ngoài cô vẫn tỏ ra ngây thơ, vô tội.
"Chẳng lẽ tôi không thể ngủ cùng anh sao?"
"Không thể."
Trữ Dã thẳng thừng từ chối. Tiếp theo, từ túi áo của tây trang, hắn rút ra khăn tay lụa. Nhẹ nhàng chấm chấm lên khoé miệng. Sau đó dứt khoát đứng dậy, quay trở về phòng.
Tô Tiểu Mạt trân trân đôi mắt, ngơ ra nhìn Trữ Dã rời đi. Trong câu chuyện này, hắn là vai chính. Vậy cứ để hắn ung dung mà dời đi chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa hay sao. Không nói hai lời, cô xông lên. Mở rộng vào tay, đem tấm lưng rộng của Trữ Dã ôm thật chặt.
"Không được, đêm nay tôi nhất định phải ngủ cùng ngươi."
Trữ Dã đang muốn từ chối, cảm giác phiền hà khiến hắn muốn lập tức đạp cái người đang áp chặt lên người mình ra. Bỗng nhiên, tầm mắt lạc về phía tầng. Bên ngoài khung cửa sổ, Trữ Huyễn đang đứng nhìn chằm chằm hai người bọn hắn. Khi vừa nhìn thấy cái ôm bất chợt của Tô Tiểu Mạt, Trữ Huyễn không nhẫn nhịn được nữa mà gương mặt biến sắc, đôi bàn tay siết chặt lấy thành lan can. Khoé miệng của Trữ Dã bất chợt câu lên. Xem ra cậu em trai bé nhỏ đã không kiên nhẫn được rồi. Thoáng nghĩ xong, hắn lạnh giọng nói.
"Được, tôi đáp ứng.""
"Được a, vậy đêm nay tôi sẽ đến tìm anh."
Tô Tiểu Mạt miệng ngoài thì ngọt ngào vui vẻ ưng thuận. Bên trong cảm thấy thật kì lạ. Trữ Dã tên này không phải rất khó thu phục sao? Sao bây giờ lại thành cún con ngoan ngoãn nghe lời cơ chứ? Vốn hắn đã từ chối, nhưng sao giờ lại đổi ý? Dã không phải rất khó thu phục sao? Như thế nào sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý đâu?
Vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô vừa đúng đặt trên ban công tầng hai. Trước mắt cô là khuôn mặt đau khổ của Trữ Huyễn. Mong rằng hắn sẽ hiểu và thông cảm cho kế hoạch của cô. Chắc chắn rồi tại vì Trữ Huyễn chính là người đáng yêu nhất. Nghĩ đến đây, cô dành cho hắn một nụ cười thật tươi, thật ngọt ngào. Cười đến sáng lạn vô cùng.
Còn bên kia, sau khi Trữ Huyễn nhận được tín hiệu từ Tô Tiểu Mạt, nhìn cô đang tươi cười hạnh phúc, khóe miệng chỉ gợi lên một ý cười đau xót. Chỉ có trời mới biết ngoài hắn ra, những người anh em còn lại của hắn chắc chắn có điểm khiến cho cô gái này bị hút mắt. Nhưng mà yêu một người không phải là để cô ấy được hạnh phúc, vui vẻ hay sao? Nếu đã đáp ứng ở cạnh em ấy, có lẽ hắn phải chấp nhận một số điều thật mới lạ... có lẽ phải biết chia sẻ nhiều hơn. Cho dù sẽ đau lòng đấy, nhưng khi được nhận ban tặng nụ cười sáng lạn như thế kia, cho dù có đau lòng thì hắn vẫn muốn được đứng đằng sau cổ vũ cho em ấy.
Tô Tiểu Mạt nhìn theo bóng dáng Trữ Dã đang xa dần. Trong lòng lại càng thêm trĩu nặng. Đêm nay, cô sẽ phải đóng vai như nào đây. Chắc phải hoá thân thành một tiểu bá vương, đè Trữ Dã xuống làm một đêm nùng tình mật ý thì mới có thể câu được bóng đen kia xuất đầu lộ diện. Mong sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, Trữ Hằng xuất hiện trước mặt cô. Một thân đầy mô hôi, nhễ nhại chạy đến bên Tô Tiểu Mạt, hổn hển nói.
"Tiểu Mạt, rốt cuộc khi nào cho cô mới chịu giao cho tôi đống súng ống đạn dược kia?
"Không phải vẫn còn có mấy ngày sao?" Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng đầy khinh bỉ. Con người này thật kì lạ. Yêu tiền như mạng, chỉ cần lấy tiền hay súng ống của hắn ra mà cò kè hơn thua chắc chắn hắn sẽ xuất hiện ngay lập tức.
"Vậy cô... cô vừa rồi còn hứa với tôi mà..."
Trữ Hằng thất vọng nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, nếu khi bước đến khuôn mặt đẹp trai kia tươi tắn bao nhiêu, bây giờ suy sụp, ủ đột bấy nhiêu.
"Tôi không phải vừa nói lúc nãy sao? Gấp mười lần súng ống, đạn dược. Được thôi. Nhưng để cho anh chuẩn bị nhà kho mà chứa đống đấy không phải là bước đầu tiên sao?"
Tô Tiểu Mạt vội chặn đứng âm mưu định dài dòng của hắn, vội trả lời, sau đó xua xua tay đuổi hắn rời khỏi đây.
"Tô Tiểu Mạt!"
Căm phẫn. Rõ ràng là cô ta muốn chơi hắn mà. Trữ Hằng hét lớn một tiếng sau đó sải bước lại gần Tô Tiểu Mạt. Không nói hai lời, đem cô nhấc bổng lên, đặt nằm trên đùi, sau đó hắn thẳng tay đét vào cái vào mông cô.
Tô Tiểu Mạt bất ngờ chịu đau, không nhịn được mà oa oa kêu, vội vàng hô vang cầu cứu.
"Trữ Huyễn, Trữ Hằng hắn khi dễ em!" Thanh âm này không phải nào đã thấy có bao nhiêu thê thảm.
Trữ Huyễn vừa nghe được tiếng kêu cứu của Tô Tiểu Mạt liền vội vàng chạy xuống tầng. Ngay lập tức hắn chạy vội lại, đem Tô Tiểu Mạt từ trên người Trữ Hằng đoạt lại.
"Mày đúng là tên tiểu tử thối. Có biết anh đây một đầu ngón tay còn luyến tiếc không dám động. Vậy mà còn dám đánh mông em ấy. Mông em ấy là nơi tên ngốc nhà ngươi muốn đụng thì đụng, muốn đánh thì đánh à?!"
"Mông của cô ta vì cái gì mà em không thể đánh?"
Trữ Hằng không phục, hai tay chống nạnh, nhìn Tô Tiểu Mạt, rồi lại quanh qua Trữ Huyễn trừng mắt quát.
"Hắn đánh em mấy cái?"
Trữ Huyễn thương xót nhìn Tô Tiểu Mạt đang run rẩy trong vòng tay mình. Nhìn cái em ấy đang mềm yếu nép vào lòng ngực hắn, cả khuôn mặt lúc này đỏ lên, nước mắt từng giọt lăn dài trên gò má. Bộ dạng kia, mặc cho ai nhìn đều cảm thấy vô cùng đau lòng. Trữ Huyễn vội ôm Tô Tiểu Mạt vào lòng, một tay nhẹ vỗ lưng, tay còn lại gạt đi giọt nước mắt trên má cô.
"Mười cái a."
Tô Tiểu Mạt vươn ra mười đầu ngón tay. Trợn to đôi mắt, hung hăng mà nhìn về phía Trữ Hằng.
"Ngoan, ở chỗ này đợi. Anh nhất định sẽ đòi lại công đạo cho em."Vừa nói xong, Trữ Huyễn to giọng hống quát thẳng vào mặt em trai. Hoàn toàn khác biệt với bộ dáng vừa ôn nhu, vừa nhẹ nhàng ban nãy
"Mười cái? Tiểu tử thối, hoá ra là mày chán sống rồi. Mười cái trên người em ấy, vậy thì đổi lại trên người mày không dưới trăm cái. Hôm nay anh đây mà hạ thủ lưu tình chắc mày sẽ không nhớ được."
Trữ Huyễn một bên ồn ào gào thét, một bên đi khắp nơi tìm đồ vật. Ánh mắt hướng đến mấy bồn cảnh ngoài vườn. Ngay lập tức, hắn tay không bẻ xuống một cành lớn chạy nhào đến người Trữ Hằng vừa đánh, vừa mắng.
Còn bên kia, Trữ Hằng vội vàng trốn tránh, một bên không quên cãi lại con sư tử điên cuồng nào đó.
"Trữ Huyễn, lấy cái gì thì lấy. Sao anh dám bẻ bồn cảnh của tôi. Anh có biết tôi đã mất cả buổi chiều không hả? Sao dám ngang nhiên dẫm đạp lên công sức của người khác vậy?"
"Hừ, mấy cái bồn cảnh rách của mày thì đáng gì. Cái mông vàng của Mạt Mạt nhà anh đây mới là đáng giá. Vậy mà mắt mày không tròng, dám động thủ với mông em ấy."
Trữ Huyễn vừa nói, vừa múa may nhánh cây lớn, cùng Trữ Hằng đuổi đánh nhau trong vườn thượng uyển. Khung cảnh, tất nhiên là hết sức tuyệt vời rồi. Còn gì tốt đẹp hơn là hai người đàn ông vờn nhau cơ chứ.
"Ai bảo Tô Tiểu Mạt luôn muốn chơi em. Nếu em không cho cô ta một lần giáo huấn, sao cô ta có thể nhớ kĩ. Sao có thể để cô ta cho rằng Trữ Hằng em là người dễ bắt nạt được?"
Trong đầu Trữ Hằng hoàn toàn không có ý nhận sai, vẫn như cũ mà vênh váo tự đắc rống lớn nói.
"Mày còn dám nói, xem ra tao không đập nát mông mày thì mày chắc không nhớ được đâu nhỉ. Lần này phải cho mày nhớ, chỉ cần đụng đến một ngón tay của Mạt Mạt, tao lập tức phế mày."
Nhánh cây trong tay Trữ Huyễn vụt xuống, ngay lập ức trên cánh tay Trữ Hằng xuất hiện rất nhiều vết đỏ ngang dọc. Nhìn vô cùng ghê người.
Trữ Hằng bị đau bắt đầu gào thét, cũng không quên nhanh chân bỏ chạy. Cứ thế một người tận lực đuổi đánh, một người tận lực bỏ chạy. Còn một người ung dung, nhàn nhã nhìn hai người kia huynh đệ tương tàn.
Ban đầu khi nhìn thấy Trữ Hằng bị anh trai mình đuổi đánh, cô cảm thấy thật đáng thương. Chưa kể nhìn xuống vết đỏ kéo dài trên tay hắn nữa, chắc đau lắm đấy. Nhưng lại nghĩ đến cảm giác đau rát trên mông, mọi suy nghĩ thương xót kia biến mất. Phẫn uất, căm hận tên Trữ Hằng dâng cao hơn bao giờ hết. Cô vội hét to.
"Trữ Huyễn, anh ngàn vạn lần không được thể nương tay đâu nha!"
"Tô Tiểu Mạt, cô... không ngờ nữ nhân này rắn rết, độc ác đến vậy."
Tay nhỏ của Tô Tiểu Mạt tự xoa xoa trên mông của mình. Trong miệng không ngừng làu bàu.
"Vậy cái thời điểm anh đánh tôi, vậy sao không nương tay mà lại đánh đau đến vậy. Dẫu sao tôi cũng là con gái. Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Trữ Hằng, may cho anh tôi đang đau mông. Bây giờ chưa nói, nhưng về sau nếu thù này chưa chả, tên tôi liền viết ngược."
"Tô Tiểu Mạt, cô chờ đấy."
Chử Hằng nghe Tô Tiểu Mạt, duỗi tay chỉ vào Tô Tiểu Mạt, còn chưa kịp nhiều lời thì đã bị nhánh cây hung tàn kia vụt mạnh vào tay. Ăn đau, hắn vội vàng thu tay lại, khúm núm quay đầu cầu xin Trữ Huyễn.
"Trữ Huyễn, anh ba à, anh tha cho em lần đi."
"Không được."
"Lúc nãy, tao thấy lúc mày đánh Tiểu Mạt Mạt đâu có run rẩy, khép nép như thế này. Vậy sao nãy không rộng lượng bỏ qua cho em ấy, mà bây giờ lại cầu xin bỏ qua cho mình hả?"
"Trữ Huyễn, anh... anh. Tôi không ngờ tôi lại có người anh trai trọng sắc khinh đệ."
Trữ Hằng biết mình lần này không còn đường sống. Vội mắng to một câu. Sau đó nhân lúc Trữ Huyễn không để ý, hắn lao thẳng về phía Tô Tiểu Mạt đang ngồi nghỉ, đem cô che trước ngực. Lần này có cô ấy trong tay, ắt hẳn sẽ là bình phong tốt, bảo vệ hắn trước tên ma đầu Trữ Huyễn.
Nhưng Trữ Hằng không biết rằng, sự quay đầu của hắn lần này lại nằm trong kế hoạch của cô. Khi Trữ Hằng vừa ôm cô đặt trước ngực, cô nhanh chóng duỗi tay, nắm chặt lấy cổ tay của hắn. Sau đó, quăng hắn qua vai, ném thẳng xuống mặt đất
"Trữ Huyễn, anh mau lột quần hắn giúp em."
"Tô Tiểu Mạt, cô... cô không cần quá phận."
Trữ Hằng nghe Tô Tiểu Mạt nói, vô cùng thống hận sự ngu ngốc của bản thân. Não hắn bị úng sao, mà lại đi chọn Tô Tiểu Mạt làm lá chắn cơ chứ. Kết quả, ăn trộm gà không được mà còn mất nắm thóc. Bị cô ta dễ dàng ném qua vai như vậy, thật nhục nhã mà."
"Quá phận?"
Tô Tiểu Mạt ghì chặt tay, đem Trữ Hằng đè xuống dưới đất. Tay còn lại hướng đến mông Trữ Hằng, không ngần ngại mà nhéo mấy cái.
"Vậy tôi càng thêm quá phận cho anh xem."
"Tô Tiểu Mạt... Tiểu Mạt Mạt... Mẹ..."
Trên bờ mông trắng trẻo xinh đẹp của Trữ Hằng bất ngờ bị Tô Tiểu Mạt nhéo mấy cái. Ăn đau đến cau mặt cau mày, hắn đành hạ mình, cầu xin ân xá.
Ai ngờ nghe được tiếng kêu cầu xin của Trữ Hằng, gương mặt của cả Tô Tiểu Mạt cùng Trữ Huyễn càng thêm đen. Tuy đúng thân phận của cô ấy là mẹ kế. Nhưng bị kêu một tiếng mẹ, hai tiếng mẹ thực sự vô cùng khó chịu. Nghĩ đến đây, cô ngước mắt nhìn Trữ Huyễn, hỏi.
"Anh nói xem ta nên trừng phạt hắn như thế nào đây?"
"Cởi hết đồ. Treo bên ngoài cổng lớn. Cho hắn cảm nhận chút ánh nắng mặt trời." Trữ Huyễn tốt bụng đưa ra ý kiến.
"Trữ Huyễn, anh không nể tình anh em suốt bao năm qua hay sao?" Trữ Hằng nghe được đáp án của anh trai mình nói, trong lòng vô cùng oan ức, to mồm gào lên.
"Không phải mày vừa trách anh đây trọng sắc khinh đệ? Nếu vậy tao không ngần ngại chứng minh cho mày thấy, anh đây chả tốt đẹp gì. Cho mày thấy rõ thế nào mới là trọng sắc khinh đệ chân chính."
Trữ Huyễn nói, một tay nhẹ nhàng vung cành cây lên, toan đánh mạnh vào mông tên nào đó. Nếu tinh tường để ý kĩ, bờ mông của Trữ Hằng dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, hơi nhè nhẹ mà run lên.
Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng đau thương của Chử Hằng, cười đến thoải mái. Trong lòng thầm nghĩ, con người này chính là thiếu dạy dỗ, lúc này đây cô nhất định phải trừng trị hắn mới được. Ai bảo hắn có mắt không thấy thái dương, dám đụng vào cô, đã chán sống thì đừng trách cô ác.
"Ô ô, anh ba, em sai rồi. Anh tha cho em đi, em hứa về sau sẽ không dám làm vậy nữa."
"Em cảm thấy cởi hết của anh ta treo ở trên cửa lớn... là hành động quá phí sức lực. Bằng không, Trữ Huyễn anh nhìn xem, ở đó có đá sỏi gập ghềnh. Lại còn có cỏ dại ngập tràn, hay chúng ta đặt hắn trên đó, chỉ cần lăn đi lăn lại một hay vòng là đủ rồi đúng không anh."
"Bên kia có cái tổ ong khá lớn. Nếu em ngại phí sức, hay là đem tên này ném thẳng vào tổ ong. Sau đó, chúng ta cùng nhau ngồi đây ngắm Trữ Hằng chiến đấu. Em thấy thế nào?"
Trữ Huyễn đưa tầm mắt ra xa. Quả thật ở cây cổ thụ cách đó vài mét, có một tổ ong vò vẽ tương đối lớn.
"Hai người...... hai ngươi thực sự dám làm điều này sao. Quá độc ác."
Trữ Hằng thấy hai người kia, kẻ tung người hứng. Nhưng có điều càng nói hăng thì cách làm của họ càng cay nghiệt, độc ác. Trữ Hằng nhịn không được mà muốn khóc, rốt cục hắn đã dây phải nghiệp gì mà giờ đây bị không chỉ một mà hai người cùng muốn hành hạ đến chết thế này.
"Nếu không chúng ta cùng thử trên người anh ta. Một lần một cách. Cứ thế chúng ta cùng ngược chết tên này."
Tô Tiểu Mạt vui vẻ đưa ra ý tưởng. Vừa nói cô vừa hướng ánh mắt long lanh nhìn về phía Trữ Huyễn.
"Chủ ý này không tồi, nói làm liền làm."
Trữ Huyễn vô cùng tán đồng. Tiếp theo, hắn ngồi xổm trên nền đất, nhìn Trữ Hằng.
"Nói xem, cậu muốn hưởng thụ theo cách nào trước."
"Hưởng thụ?" Trữ Hằng trợn to đôi mắt, nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn Trữ Huyễn.
"Việc này làm sao có thể khiến người ta cảm thấy hưởng thụ cơ chứ?"
"Không hưởng thụ được?"
Trữ Huyễn quay đầu, nhìn về phía Chử Hằng. Sau đó lạnh lùng ra lệnh: "Mau tập trung vào mông hắn, tận lực đánh xuống. Như thế nó mới có thể vui sướng mà hưởng thụ "niềm vui" này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.