Editor: Charlotte
"Muốn chết? Nhưng tôi không muốn nhìn thấy mấy con ma đáng sợ đó sớm thế.""
Trữ Hằng đáng yêu lắc lắc đầu, khi nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của Tiểu Mạt liền yếu ớt rụt cổ, vội vàng lùi lại đằng sau.
Tô Tiểu Mạt cũng không muốn mất thời gian trêu đùa cùng Trữ Hằng nữa, đôi mắt cô khẽ đảo, nhẹ giọng nói:
"Lúc nãy khi ngồi trong phòng, tôi nhìn thấy có một bóng đen kì lạ... Bóng đen này chỉ xuất hiện một lúc ngay sau đó liền biến mất."
"Kỳ quái, chúng tôi đã sống ở đây suốt 20 năm còn chưa bao giờ gặp bất cứ hiện tượng kỳ lạ nào. Sao cô vừa đến đây mới vài ngày đã có thể nhìn thấy ma?"
Trữ Tích nhìn Tô Tiểu Mạt không tin tưởng mà hỏi lại. Suốt hai mưới năm nay, hắn chưa bao giờ nghe được chuyện nhà của mình lại bị ma ám. Tại sao lại xuất hiện sự việc kì lạ như vậy. Tất nhiên cũng ngoại trừ lời nguyền ba tháng không thể lí giải kia.
"Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Nhưng tận mắt tôi chứng kiến thì sao mà sai được."
Mặc kệ dáng vẻ hoài nghi của Trữ Tích, cô khẳng định đúng là bản thân đã thấy một bóng đen kì lạ, nhưng chưa kịp nhìn kĩ thì bóng đen ấy đã biến mất.
"Cô xác định là mình đã nhìn thấy ma sao?" Trữ Dạ đứng một bên khoanh tay lạnh giọng hỏi lại.
"Chỉ là chợt lóe qua mà thôi, nhưng "nó" cũng thật sự đáng sợ."
Dáng vẻ Tiểu Mạt yếu ớt, hai tay vòng lên tự ôm lấy thân thể bé nhỏ. Cô đứng giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-nam-vung-con-phuc-hac/536351/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.