Trữ Huyễn dùng bộ mặt yêu mị, tà mị nhướng mày đẹp nhìn theo bóng dáng xinh đẹp rời đi của Tô Tiểu Mạt, trong mắt hiện lên một tia sáng, sau đó đi sát phía sau cô.
Tô Tiểu Mạt vừa đi xuống lầu hai thì đã nhìn thấy tám người áo đen vọt lên, cô nhảy lên một cái, vội vàng trượt theo tay vịn cầu thang xuống dưới, súng trong tay nhắm vào phía mấy người đang xông lên mà xả đạn, không phát nào trượt.
Trữ Huyễn nghe được tiến súng thì vội vàng bước xuống, nhìn thấy dáng người thoăn thoắt của Tô Tiểu Mạt, khóe miệng gợi lên một nụ cười yêu mị, lẩm bẩm, “Thú vị” sau đó cùng cô hai mặt giáp công , đem đám người vừa xông lên diệt sạch, tiếp đó phi thân một cái nhảy qua tay vịn cầu thang cùng đứng trên hành lang tầng hai với Tô Tiểu Mạt.
Hai mắt Tô Tiểu Mạt híp hại, đánh giá Trữ Huyễn, thân thủ của người này sao lại tốt như vậy chứ, xem ra cô cũng nên cẩn thận một chút, nghĩ tới đây cô thu tầm mắt của mình lại, sau đó xoay người đi tìm phòng của Trữ Tích.
“Chỗ đó là phòng của tôi” Trữ Huyễn cũng không đi lầu một giúp Trữ Dã, Trữ Hạo và Trữ Hằng mà vòng hai tay ôm ngực, thân thể lười biếng xinh đẹp dựa vào vách tường, khóe miệng nhếch lên, đảo mắt nói với Tô Tiểu Mạt.
“Vậy phòng của Trữ Tích ở đâu?” Tô Tiểu Mạt khó thở nhìn Trữ Huyễn vẫn đi theo mình từ nãy tới giờ, xem ra tính toán của cô đã bị phá sản rồi, trong đầu không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-nam-vung-con-phuc-hac/536291/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.