. “Cô chỉ cần chăm sóc toàn bộ cây cối hoa cỏ trong cổ bảo cùng bọn thú nuôi, dọn dẹp quét tước những nơi cô có thể tự do ra vào, lo cơm nước một gày ba bữa cho tụi tôi, giặt sạch và ủi thẳng quần áo là được” Trữ Dã bày ra bộ mặt cực kì chân thành nói. “Vậy tôi được lợi ích gì?” Tô Tiểu Mạt nhất thời có chút buồn bực, nhưng nghĩ lại cô cụng đã đồng ý giúp Trữ Hằng rồi nên cũng chỉ có thể kiên trì làm, nhưng không được vào phòng bọn họ thì sao lấy được tài liệu cần thiết đây, còn căn phòng mà bọn họ nói không lẽ có cất chứa bí mật gì không muốn ai biết? “Lợi ích? Đương nhiên là cô có thể bình yên sống ở nơi này ba tháng, ba tháng sau, mặc kệ cô là ai, đều không thể thoát khỏi lời nguyền của cổ bảo này” Trữ Dã nhìn Tô Tiểu Mạt nói. “Trừ những chỗ anh nói rằng tôi không thể tự tiện đi thì còn nhựng chỗ khác tôi muốn làm gì các người cũng không quản đúng không?” Tô Tiểu Mạt muốn hỏi cho rõ ràng, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt cô không hề tốt bụng như thế. Không cho cô đi vào, khẳng định là muốn giấu bí mật gì rồi, không biết cô có nên khám phá không đây. “Chỉ cần không chạm đến giới hạn của bọn tôi là được, tôi sẽ không quan tâm, còm mấy người khác thì cô phải đi hỏi bọn họ rồi” Trữ Dã nhìn hai tròng mắt đảo không ngừng của Tô Tiểu Mạt, khóe miệng bỗng giơ liên một chút ý cười, chậm rãi tới gần cô, “đừng nên vọng tưởng khiêu chiến giới hạn của bọn tôi, nếu không cô sẽ chết rất thảm”. “Hừ, các người cũng đừng nên khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, nếu không các người cũng sẽ chết rất thảm” trước mắt cô chỉ có thể nhịn, dù sao quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng nếu một ngày đẹp trời nào đó cô không thể nhịn được nữa mà hoàn toàn bùng nổ,thì Tô Tiểu Mạt cô sẽ cho họ thấy cô cụng không phải quả hồng mềm mà ai muốn niết là niết. “A?” Trữ Dã nở một nụ cười thiệt tình hiếm hoi, nhìn Tô Tiểu Mạt đang ngẩn đầu lên nhìn hắn, môi đỏ mọng bất giác chu ra, nhìn thật giống quả đào vừa mới chín. Tô Tiểu Mạt từ chối cho ý kiến, trong lòng lại mắng mình ngây thơ, sao có thể nói về một đề tài không có dinh dưỡng như thế với tên này chứ, có một số thời điểm nên nói ít một chút mới tốt, nghĩ tới đây, cô bắt đầu tỉnh táo lại, không nhìn Trữ Dã nữa, lùi về phía sau mấy bước, “Tôi mặc kệ cổ bảo của các người có lời nguyền gì, nhưng trên đời này chưa có chuyện gì mà Tô Tiểu Mạt này không làm được, nơi này từ nay về sau coi như là nhà của tôi, cho nên trừ khi các anh giết tôi nếu không tôi sẽ không vô cớ bỏ đi, nếu các anh không biết lớn nhỏ, không lễ phép, tôi đây cũng không khách khí”. Trữ Dã nhìn bộ dạng ta đây lớn nhất hiện tại của Tô Tiểu Mạt, nhìn cô lạnh lùng nói xong, cực kì hoa lệ xoay người, đi thẳng về phía nhà trên. Trữ Hằng nhìn đồng hồ, đã đến giờ dọn dẹp cổ bảo, cho nên hắn đứng dậy đi thẳng đến phòng Tô Tiểu Mạt gõ cửa, nhận thấy bên trong không có ai liền đi xuống lầu, cùng lúc đó ba người khác cũng có việc xuống lầu, lời nói hùng hồn của Tô Tiểu Mạt chậm rãi chui vào lỗ tai của bọn họ, trên mặt ai cũng là biểu tình ngạc nhiên, chưa từng có người phụ nữ nào làm càng như thế trước mặt họ. “Đại ca, cô gái này cần được dạy dỗ một chút” Trữ Huyễn chán ghét nhất là loại phụ nự tự cho mình là đúng, cô ta nghĩ bản thân thật sự là nữ chủ nhân ở đây sao? Hắn rất muốn xem cô ta có thể ở đây được ba tháng hay không. “Thế nên tôi đã nói qua với cô ta, còn có nghe hay không thì phải tùy thuộc vào cô ta nữa, chuyện khác tôi có thể mặc kệ, nhưng chỉ cần cô ta dám vi phạm tôi sẽ không chút do dự mà đá cô ta ra khỏi nhà” Trữ Dã nói xong, lướt qua bốn người vừa xuống lầu, đi thẳng lên lầu hai, chỉ là miệng của hắn bất giác lại tràn ra ý cười, biểu hiện tâm tình hiện tại của hắn rất tốt. “Ai, các người nhìn cô ta xem, bồn hoa tôi tỉ mỉ chăm sóc lâu nay lại bị cô ta tỉa cho hói đầu” tầm mắt của Trữ Hằng từ đầu đến giờ chỉ lo lắng nhìn về phía (bồn cây được tỉa bởi) Tô Tiểu Mạt, nhìn cô cầm cái kéo thật lớn ‘rắc’ một cái, một bồn cảnh xinh đẹp của hắn đã ra đi không hẹn ngày trở về, Trữ Hằng đau lòng vội vàng chạy về phía Tô Tiểu Mạt giống như chỉ cần hắn trễ một bước thì đám cây cảnh cúa hắn sẽ chết sạch vậy. Trữ Tích có chút bất đắc dĩ nhìn Trữ Hằng chạy còn nhanh hơn cả thỏ, nhìn y như người hầu nhỏ của Tô Tiểu Mạt vậy, nữ nhân này mới đến đây có vài tiếng đồng hồ thôi mà đã khiến cổ bảo yên bình của hắn loạn như thế này rồi, nếu về sau còn tiếp tục như vậy không chừng cô ta sẽ làm ra nhiều chuyện khiến người khác sôi máu hơn, hắn nhất định không chịu nổi, “Tam ca, chúng ta cùng nghĩ biện pháp đuổi cô ta đi đi”. “Anh cũng nghĩ vậy” Trữ Huyễn quay đầu nhìn Trữ Tích nói. “vậy chúng ta cùng hợp tác nào” Trữ Tích nói xong, quăng cho Trữ Huyễn một ánh mắt đầy thâm ý. “Ân, cho cô ta biết khó mà lui” Trữ huyễn cũng linh cơ vừa động nói. “Với tính cách của cô ta chỉ sợ càng bị áp chế thì càng hăng, nếu làm không khéo, người chịu thiệt chỉ là hai cậu thôi” Trữ Hạo thình lình nói ra một câu rất nhụt chí. Trữ Huyễn va Trữ Tích đồng thời liếc Trữ Hạo, “nhị ca, sao anh hiểu cô ta thế?” “Nếu không tin những gì anh nói, các cậu có thể thử” Trữ Hạo nói xong, nhìn về phía xa xa Trữ Hằng đang đoạt lấy cái kéo trong tay Tô Tiểu Mạt, kiên nhẫn chỉ dẫn cô. Tô Tiểu Mạt hai tay ôm ngực, nhìn Trữ Hằng giảng giải cách để tỉa cây cô làm như mắt điếc tai ngơ, cực kì giống quản lí đang trông coi Trữ Hằng tỉa cây, vừa nhìn vừa ngáp một cái hoặc làm bộ dạng cực kì buồn ngủ. Trong mắt Trữ Hạo hiện lên một tia sáng khác thường, hai tay nhét túi quần, lạnh lùng xoay người bước lên lầu hai. Hai người Trữ Huyễn va Trữ Tích cũng nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, trong lòng nghĩ, chỉ có tên ngốc Trữ Hằng mới có thể bị Tô Tiểu Mạt ăn hiếp như vậy thôi, nếu là bọn họ thì còn lâu nhá. Tính tình của Trữ Tích vốn cũng không phải thích hố người khác như vậy, hắn là một người cực kì yêu thích yên lặng, mỗi đêm đi ngủ hắn đều đóng hết cửa lại, nếu không chỉ cần một âm thanh nhỏ thôi hắn cũng có thể từ trong mơ tỉnh lại, sau đó cũng không thể nào ngủ tiếp, hơn nữa thể chất của hắn vốn không tốt, thỉnh thoảng lại phát bệnh, những lúc như vậy đều là Trữ Hằng bên cạnh chăm sóc hắn, các anh em khác cũng luôn thủ bên cạnh, như vậy hắn mới có cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ vô duyên vô cớ lại có thêm một người phụ nữ ồn ào huyên náo quấy rầy cuộc sống vốn tĩnh lặng của hắn, hắn đương nhiên sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất không giống chính mình, cho nên Trữ Tích giống như một đứa nhỏ bất lực muốn khôi phục cuộc sống yên lặng trước kia. Trữ Hằng sau khi trùng tu lại đám bồn kiển bị Tô Tiểu Mạt tàn phá thì ngẩn đầu nhìn cô, “Vừa rồi tôi đã chỉ cô cách tỉa cây, cô đã hiểu rồi chứ?” “Nga” Tô Tiểu Mạt phát ra một cái giọng mũi, sao cô có thể không biết tỉa đám cây cảnh này chứ, chẳng qua cô chỉ muốn cho Trữ Hằng biết, bắt cô làm việc thì phải trả một cái giá như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]