“Đây là các người tự mình lựa chọn mà, không gọi tôi là mẹ, tôi sẽ ở đây ăn của các người, ở của các người, muốn làm các gì thì làm, các người không có quyền can thiệp.” Tô Tiểu Mạt đã sớm tính toán tốt, dù sao cô cũng phải cắn lại một cái chứ. 
“hừ” Trữ Huyễn hừ lạnh một tiếng, xuoay người bước đi 
“Cô nghĩ trong cái nhà này tiếng nói của cô có trọng lượng sao?”, nam tử tóc dài cúi người, khóe miệng gợi lên ý cười ấm áp, sắc mặt dịu dàng. 
“Đương nhiên, dù sao ngôi nhà này cũng có một nửa là của tôi, mặc kệ các người có gọi tôi là mẹ kế hay không, tôi cũng là nữ chủ nhân duy nhất của căn nhà này.” Tô Tiểu Mạt vươn ngón trỏ lắc lư qua lại trước mặt nam nhân nhìn có vẻ dịu dàng nhưng lạnh nhạt xa cách kia. 
“Ân?” Nam tử tóc dài từ chối cho ý kiến, nhíu mày nhìn thoáng qua Tô Tiểu Mạt, “Bao nhiêu năm qua bất cứ nữ nhân nào tiến vào cổ bảo đều sống không tới ba tháng, cô chưa nghe qua lời đồn đãi này sao?” 
Quả thật Tô Tiểu Mạt chưa từng nghe thấy lời đồn nào như vậy. Hơn nữa lời nói này xuất phát từ miệng tên nam nhân trước mặt lại giống một lời uy hiếp hơn là lời đồn. Cô liếc mắt xem thường, “Đừng có dùng cách trẻ con như thế hù dọa tôi.” 
“Trử Hằng, nói cho cô ta nghe đi, hi vọng cô ta có thể sống sót rời khỏi đây.” Sau khi nói ra một câu kì quái, nam nhân tóc dài cũng xoay người rời đi. 
“Cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-nam-vung-con-phuc-hac/536281/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.