Minh đem hết số tiền trong tài khoản cùng tiền bố mẹ anh ta gửi ở ngân hàng chuyển cho Thiên Trang. Bố Minh nổi trận lôi đình mắng chửi anh ta, còn đòi đuổi ra khỏi nhà. Minh ôm hận trút hết lên người Thiên Trang, kẻ vừa gạt tình vừa gạt tiền. Hai người kẻ tám lạng người nửa cân đấu đá nhau, Minh kiên quyết kiện Thiên Trang ra toà, cô ta hoảng sợ nên tìm cách gom tiền trả lại cho Minh.
"Cô định trốn đi đâu, mau ói hết tiền ra đây."
Hai người gặp nhau trước cửa nhà nghỉ, Thiên Trang vừa xuống taxi đã bị Minh chặn đường. Anh ta như kẻ lưu manh, giọng nói quát tháo ầm ĩ làm vài người dân gần đó ngó sang.
"Tôi vẫn chưa gom đủ, tuần sau sẽ trả hết cho anh."
"Tôi ngu mới tin cô lần nữa, lúc nãy cô đi gặp ai, chắc cũng kiếm được chút ít rồi nhỉ?"
Thiên Trang cố vung tay ra khỏi sự kiềm chế của anh ta, cổ tay bị bóp chặt.
"Tin hay không thì tùy anh, bây giờ tôi chỉ còn cái mạng này, anh muốn lấy thì cứ việc."
"Cô đừng thách thức tôi, ôm tiền cho trai trẻ hả, bị nó lừa thấy thế nào? Tấm thân này của cô đối với tôi không đáng một đồng."
Minh cười khinh bỉ, anh ta căm ghét khuôn mặt đã từng cho là tuyệt sắc mà mê đắm kia. Trên đời vẫn còn nhiều người đẹp hơn Thiên Trang, anh ta tin chỉ cần có tiền thì sẽ dễ dàng có được thứ mình muốn. Quan trọng bây giờ là anh ta phải lấy được tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-khong-de-lam/3250715/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.