Thiên Trang cắn răng chịu đựng cơn đau để đứng dậy, cô ta loạng choạng vị vào xe mới có sức. Thật thê thảm, cô ta nhìn sang tên đàn ông vô dụng đang la hét kia. Ngay cả bản thân cũng không đấu lại ai thì sao bảo vệ được người bên cạnh.
"Em xin lỗi vợ chồng anh, tất cả là do em ích kỉ, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh bỏ tay anh ấy ra được không?"
"Không cần sợ hai người họ, chuyện hôm nay nhất định không bỏ qua dễ như vậy. Anh sẽ đuổi việc cô ta."
Thiên Trang đã xuống nước xin lỗi, cô ta mắng tên Minh ngu ngốc kia, họ đang ở trong thế bị động, còn gân cổ lên cãi. Anh ta đúng là chẳng được gì ngoài vẻ bề ngoài. Nếu không còn giá trị thì cô ta đã để mặc cho Việt Hoàng bẻ gãy tay anh ta luôn rồi. Thiên Trang thấy chẳng có tác dụng, quay sang năn nỉ Nhật Hạ.
"Cô bảo Việt Hoàng bỏ anh ấy ra đi, tôi cam đoan không có lần sau."
"Cô lấy gì để đảm bảo."
"Tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo, chúng ta có gặp nhau ngoài đường thì tôi sẽ vờ như không quen biết, tránh xa hai người và cả bé Min."
"Được, cô nhớ đấy."
Vợ dứt lời thì Việt Hoàng đẩy Minh ra, còn tặng kèm anh ta một cú đấm vào cái miệng ồn ào kia. Hai người ngang nhiên ra về như chẳng sợ bất kì ai. Minh xoa mặt rên rỉ, anh ta định nói gì đó nhưng Thiên Trang ngăn lại. "Thôi vào nhà đi, người thông minh nên biết nhẫn nhịn đúng lúc."
Vừa lên xe Việt Hoàng đã nhìn vợ bật cười.
"Anh sợ em rồi đấy!"
"Thế sau này còn nói dối em không?"
"Không dám, không dám."
"Thấy anh nghe lời như vậy nên em tặng cho điện thoại mới. Đi mua luôn rồi về."
Nhật Hạ gọi cho mẹ cô, bà chắc hẳn rất lo lắng. Mẹ cô nghe xong nhẹ nhõm một hơi, con gái bà tính cách hoạt bát, khuôn mặt tươi tắn nhìn đã quen. Thấy con buồn thì người làm mẹ càng buồn hơn. Bà chỉ mong sao hôn nhân của con gái sẽ êm đềm sau những ngày dậy sóng.
Nhật Hạ chủ động xin nghỉ việc, cuối tháng cô bàn giao luôn cho nhân viên mới. Cô tự thưởng cho mình kì nghỉ dài, Nhật Hạ rất nhàn rỗi, buổi sáng đưa bé Min đi học, tan trường lại đón về. Công việc nhà thì hai mẹ con cùng làm, chẳng tốn nhiều thời gian. Mẹ chồng rủ cô đi du lịch, còn lên kế hoạch cụ thể. Nhưng đến phút chót hoãn sang tháng sau vì Việt Hoàng không có ngày nghỉ. Mấy hôm nay Nhật Hạ cảm giác ăn không ngon, ngửi mùi dầu mỡ là muốn nôn. Mẹ chồng đang suy tính xem sinh nhật con trai sẽ tổ chức thế nào. Ngày mai là sinh nhật Việt Hoàng, anh không quan trọng hình thức, có năm anh đón tuổi mới ở bệnh viện. Năm nay có vợ thì lại khác. Nhật Hạ muốn cho anh một ngày hoành tráng.
"Tổ chức ở nhà cho thân mật mẹ nhỉ, con sẽ làm bánh kem và trang trí."
"Ừ, vậy mẹ sẽ nấu mấy món chồng con thích."
Hai người còn bí mật giấu Việt Hoàng, chỉ có bé Min là người được tiết lộ thông tin. Buổi chiều Nhật Hạ đi đón con sẵn tiện ghé qua trung tâm thương mại cho con bé chọn quà. Bé Min dành cả tâm huyết, suy đi ngẫm lại mới chọn được chiếc caravat cho bố. Còn Nhật Hạ chẳng biết tặng anh thứ gì.
"Chị dẫn bé mua quà tặng bố ạ, đáng yêu quá!"
"Hì, con bé thương bố lắm."
Một cô nhân viên tiếp chuyện với Nhật Hạ, cô ấy đang mang bầu, bụng nhô cao. Nhật Hạ bỗng ao ước rằng mình cũng sinh một đứa cho bé Min có bạn.
"Cô mang bầu mấy tháng rồi?"
"Bốn tháng chị ạ, chưa chào đời mà đã biết hành mẹ rồi. Em nghén suốt, ăn gì vào cũng ngán."
Nhật Hạ nghe xong mới vỡ lẽ, sao giống triệu chứng của cô thế này, có khi nào...? Lòng lâng lâng vui mừng, để cho chắc chắn Nhật Hạ ghé hiệu thuốc mua que thử thai. Bé Min còn tưởng cô bị ốm.
"Bố không có thuốc này hay sao vậy mẹ?"
"Ừ, bố con không có mấy thứ này đâu."
Cô dặn bé Min đừng kể ai cô vào hiệu thuốc, Nhật Hạ không muốn mọi người kì vọng quá nhiều rồi lại thất vọng. Đêm nay Việt Hoàng về muộn, nhà vẫn bật điện nhưng không thấy vợ đâu, anh về phòng thì thấy cô và bé Min ôm nhau ngủ say sưa. Hôm nay bỗng dưng con bé lại sang đây ngủ, anh thấy hơi lạ. Nhật Hạ vui đến nỗi ngủ mê say không biết chồng về lúc nào. Sáng ra mới thấy anh nằm bên cạnh.
Cô nằm nghiêng đầu ngắm chồng, mũi cao, gương mặt tuấn tú, dáng vẻ đào hoa. Cô đang nghĩ xem con của hai người sẽ giống ai nhiều hơn. Tốt nhất là nên giống cả hai, như vậy cô mới không thiệt thòi. Mang nặng đẻ đau nhưng con chỉ giống mỗi bố thì há chẳng phải có đẻ thuê à. Bé Min cũng đã tỉnh hai mẹ con cười trộm. Việt Hoàng đang mơ màng, anh hé mắt thì thấy vợ và con gái ngồi bất động nhìn mình. Cơn buồn ngủ tan biến ngay.
"Hai mẹ con sao vậy, mặt anh dính gì hả?"
"Mẹ khen bố rất đẹp trai."
Anh phì cười, mới sáng đã nghe mát lòng mát dạ. Nhật Hạ nằm xuống cạnh anh, ôm bé Min trong ngực, ba người cười nói rôm rả chưa chịu dậy. Hạnh phúc chỉ đơn giản là mỗi sáng thức dậy được ngắm người mình yêu bên cạnh. Việt Hoàng trân trọng những giây phút bên cô, Nhật Hạ giống như hạt mầm. Cô từng ngày phát triển trong tim anh để bây giờ như cây cổ thụ, chiếm trọn không còn chỗ trống. Việt Hoàng quên mất hôm nay là sinh nhật anh, không hề biết một bữa tiệc kì công đang chờ anh về.
Nhật Hạ đã từng làm bánh kem vài lần, kinh nghiệm có thừa, cô tin tay nghề của mình. Bé Min lăn xăn chạy quanh mẹ, con bé háo hức với chiếc bánh kem thành phẩm.
"Oa, đẹp quá, mẹ giỏi thật."
"Đương nhiên rồi, bố con may mắn lắm mới cưới được mẹ đấy nhé."
"Vậy con hưởng ké may mắn của bố rồi."
Nhật Hạ cười không thấy mặt trời, càng làm càng hăng. Bà Nguyệt đang nấu ăn cũng ham vui chạy sang chỗ hai mẹ con. Còn khen nức nở khiến Nhật Hạ tươi hơn. Bốn giờ chiều, ông Hưng đi làm về, vào cửa đã thấy bất ngờ. Ông quên mất hôm nay sinh nhật con trai, còn ba người ở nhà thì không. Nhật Hạ lên mạng xem cách trang trí, cô còn mua bong bóng cho bé Min cầm chơi. Ông Hưng lần đầu thấy căn nhà rộn ràng đến vậy.
"Ông nội về rồi, mau phụ con thổi bong bóng đi."
"Chờ ông một lát."
Bà Nguyệt nghe tiếng chồng đon đả từ bếp ra khoe.
"Con dâu chuẩn bị hết đấy."
"Thế à, con bé đâu rồi?"
"Đang trang trí bánh kem, đảm bảo con trai bất ngờ lắm cho mà xem."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]