Nhật Hạ về nhà chỉ có mỗi bố cô, còn mẹ đi chợ vẫn chưa về.
"Con chào ông ngoại đi."
Bé Min lễ phép vòng tay chào hỏi, ông Thành hài lòng xoa đầu con bé.
"Ôi chào cháu, lễ phép quá."
"Mẹ đi lâu chưa ạ?"
"Chắc sắp về rồi."
Nhật Hạ đem túi vào phòng, Việt Hoàng ở phòng khách tiếp chuyện với bố vợ. "Hai tuần nay con bận quá không thể đến thăm bố mẹ."
"Gần đây thôi mà, muốn sang khi nào không được. Con cứ lo công việc, lâu lâu ghé qua chơi thế này là bố mẹ vui rồi."
Ông Thành có con rể sang là lôi bộ bàn cờ ra đánh, hai bố con rất hợp nhau trong khoản này. Bé Min ngồi bên cạnh hứng thú xem.
"Mấy đứa đến rồi à? Có cả công chúa nhỏ này nữa sao?"
Mẹ Nhật Hạ vừa vào cửa đã vui vẻ lên tiếng,Việt Hoàng định xách đồ phụ mẹ vợ thì bị ngăn lại.
"Ấy, con cứ ngồi chơi đi, để đó cho mẹ."
"Mẹ để anh ấy xách vào bếp đi kẻo lát nữa người nào đó ngại ngồi không mà lại có ăn."
Nhật Hạ từ trong phòng đi ra, đây chính là địa bàn của cô, Việt Hoàng như bị lép vế,dáng vẻ tự do tự tại của cô khiến anh liên tưởng đến ngày đầu mình đến nhà.
"Con bé này bản tính cưới chồng rồi vẫn không đổi, vẫn thích nói xéo người ta."
Nghe mẹ mắng Nhật Hạ nhún vai, Việt Hoàng đi ngang qua cô tặng kèm một cái véo má thật đau. Cô theo sau vỗ vào vai anh trả đũa, hai người cười nói một trận vui vẻ trong bếp. Mẹ Nhật Hạ ngồi xuống cạnh bé Min, bà liếc sang chồng.
"Con bé dễ thương quá nhỉ? Tự dưng được làm ông bà ngoại cũng thích thật."
"Cháu muốn chơi cờ không, ông ngoại dạy cho nhé."
"Muốn ạ!"
Ông Thành để ý con bé chăm chú theo dõi ông và Việt Hoàng chơi cờ, trẻ con không giỏi che đậy cảm xúc của mình, bao nhiêu hứng thú cứ hiện rõ trên mặt. Vợ chồng Nhật Hạ giành phần nấu ăn, mẹ cô ngồi xem bé Min chơi cờ với chồng. Bà cảm thấy gia đình hòa hợp thế này hạnh phúc còn gì bằng, nhưng chỉ ít phút sau bà đã thay đổi quan điểm. Bé Min chơi cờ nhưng vẫn ngó vào bếp, con bé nghe tiếng bố và cô Hạ nói chuyện luyên thuyên liền đứng dậy chạy vào chỗ hai người.
"Bố ơi chúng ta ra ngoài chơi cờ đi."
"Con ra chơi với ông nhé, bố mẹ đang nấu ăn. Lát bố ra sau."
Con bé nhõng nhẽo kéo tay Việt Hoàng.
"Con không thích ăn món cô Hạ nấu."
Quả nhiên điều Nhật Hạ lo lắng nhất cũng đến, mẹ cô đang đứng phía sau, bà không tin vào những gì mình vừa nghe nên hỏi lại bé Min.
"Tại sao con không thích món cô Hạ nấu, dở lắm sao?"
"Mẹ kế sẽ hạ độc vào thức ăn, giống như quả táo của nàng bạch tuyết vậy."
Mẹ cô vỗ trán, trời ơi con bé xem truyện nhiều quá nên nhiễm rồi. Con gái bà mang danh mẹ con kế to đùng như vậy mà gả vào nhà người ta, lại còn bảo con riêng rất nghe lời, xem mình như mẹ ruột. Việt Hoàng nhấc bổng bé Min lên, anh cúi người xin lỗi mẹ vợ.
"Là do con dạy dỗ con bé chưa tốt, những lời vừa rồi con nít không hiểu chuyện mong mẹ đừng giận."
"Đúng đấy mẹ, con bé vẫn còn quá nhỏ để phân biệt người tốt người xấu mà."
Nhật Hạ bênh vực chồng, cô chuyển sang đứng bên cạnh anh. Bé Min không hiểu được tính quan trọng trong lời nói của mình. Con bé ngây thơ hỏi.
"Trong truyện nói đúng vậy mà, con có thể kể lại cho bà nghe."
"Thôi thôi, lần sau cháu gặp ai cũng đừng nói con gái bà là mẹ kế hay phù thuỷ là bà cảm ơn rồi."
Bữa cơm Nhật Hạ ăn không được ngon, cô phải dè chừng mẹ và bé Min, có vẻ con bé nghe lời Việt Hoàng nên tự giác ăn cơm không nói một lời.
Buổi chiều bố vợ đi đánh bóng bàn, ông rủ con rể đi cùng. Bé Min ngủ chưa dậy nên Việt Hoàng đi cùng bố. Nhật Hạ bị mẹ kéo ra phòng khách gặng hỏi.
"Sao con bé gọi con là cô Hạ?"
"Bé Min chưa quen mà, mẹ thông cảm tí đi."
"Thế nhà bên đó không nói gì à?"
Biết mẹ lo lắng cho cô, Nhật Hạ vuốt vết hằn trên trán vì cái nhíu mày của mẹ. Cô đem hoa quả sấy khô mẹ chồng cho đem ra khoe, dời sự chú của mẹ sang việc khác.
"Mẹ chồng con gửi bố mẹ đấy, nhìn ngon quá ha mẹ."
"Ôi dào lần nào cũng gửi, mẹ ăn riết ngại lắm."
"Hôm nào mẹ làm kim chi gửi sang cho người ta là được mà, bố chồng con mê kim chi mẹ ngâm lắm. Mỗi lần ăn là khen suốt."
Mẹ cô nghe vậy mát lòng, bé Min ngủ dậy không thấy bố đâu, con bé khóc lóc đòi bố. Nhật Hạ không biết dỗ thế nào, cô càng nói con bé càng khóc to hơn. Lúc mới ngủ dậy tinh thần chưa tỉnh táo, bé Min bướng bỉnh đòi bố về. Mọi ngày Việt Hoàng đi làm có ai ở bên cạnh đâu, mẹ Nhật Hạ bắt đầu không vui, con bé này đúng là làm khó người khác.
"Cháu nín đi nào, bố ra ngoài sắp về rồi, dậy rửa mặt đi rồi bố chở về."
"Kìa mẹ, bọn con ở lại đến ngày mai mà."
Nhật Hạ tưởng mẹ cô nói thật nên hết hồn, còn sợ bị đuổi. Hóa ra mẹ cô dỗ con bé vậy thôi, chờ bố nó về rồi tính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]