Bé Min rõ ràng có hứng thú nhưng kiên trì tỏ vẻ không quan tâm, Nhật Hạ mở từng trang ra đọc thầm, công chúa nhỏ bên cạnh cô khẽ liếc mắt qua xem. Khi Việt Hoàng tắm xong thì thấy hai người một lớn một nhỏ ngồi gần nhau xem truyện. Con gấu bông yêu thích của bé Min bị quăng qua một bên. Con bé thấy bố ra vội kéo dài khoảng cách với Nhật Hạ. Cô cố nhịn cười nãy giờ, cô bé này cũng tinh ranh lắm. "Bố ơi con muốn bố đọc truyện ạ!" Việt Hoàng lau khô tóc rồi cầm lấy một quyển trong số truyện Nhật Hạ để trên giường, đêm nay con bé rất lạ. Mọi lần anh đọc gần xong một quyển là nó đã ngủ rồi, bây giờ anh đã chuyển sang quyển thứ hai con bé hai mắt sáng quắc nhìn anh. Việt Hoàng nhìn sang phía Nhật Hạ, cô ôm gấu bông của bé Min ngủ ngon lành. Người cần ngủ lại không chịu ngủ, tối nay anh thức trắng rồi. Bé Min nằm ở giữa như ranh giới ngăn cách hai vợ chồng, con bé còn đem gấu bông to tướng đặt bên phía Nhật Hạ, anh muốn ôm vợ cũng khó. Đã hơn mười giờ, Việt Hoàng hôn nhẹ lên tóc con gái âu yếm. "Đi ngủ nhé, ngày mai còn phải đi học." Bé Min cảnh giác nhìn Nhật Hạ một cái rồi gật đầu, anh vừa tắt điện thì con bé nhào vào lòng Việt Hoàng, hai tay ôm chặt cứng giống như sợ anh chạy mất. Nhật Hạ ngủ chập chờn, lạ giường nên chưa quen, cô mở điện thoại xem chỉ mới hai giờ sáng. Nhìn qua Việt Hoàng và bé Min đang ngủ say, cô nằm một góc giường còn hai bố con một góc, trông như bị chia cắt. Cô xích lại gần hai người, vòng tay qua ôm lấy bé Min, con bé vẫn chưa mở lòng với cô, phải làm thế nào đây? Nhật Hạ nằm thao thức, năm giờ sáng cô đã dậy, muốn nấu bữa sáng cho cả nhà. Bà Nguyệt thấy cô trong bếp vội ngăn lại. "Sao con không ngủ thêm đi, để đấy cho mẹ." "Ngày đầu về làm dâu nên con muốn thể hiện đôi chút." Bà Nguyệt mắng yêu cô. "Con bé này, lần sau cứ để mẹ làm. Con chỉ cần sớm sinh cho hai vợ chồng già một đứa cháu nội ẵm bồng cả ngày là được." Nhật Hạ cười gượng, đêm qua chưa làm ăn được gì, mẹ chồng muốn có cháu chắc phải đợi hơi lâu. Cô không dám nói với mẹ chồng mình muốn giữ kế hoạch, theo dự định của Nhật Hạ thì một năm nữa có con là vừa. "Nhà có bé Min là đủ vui rồi mẹ, chuyện con cái theo ý trời đi." "Sao thế được, hai đứa phải sinh thêm đứa nữa, một đôi mới vui nhà vui cửa." "Vâng." Cô thuận theo ý mẹ chồng cho bà ấy vừa lòng, Việt Hoàng tỉnh dậy không thấy vợ đâu, hóa ra cô đang nấu ăn trong bếp. Anh lén đi thật nhẹ định hù cô, kết quả chưa kịp hành động đã bị phát hiện, còn trúng một vố thật đau. Khi anh tới gần Nhật Hạ đột nhiên xoay người, cánh tay hất thẳng vào ngực khiến Việt Hoàng suýt xoa. "Anh có sao không? Ai kêu lén lút làm gì." "Em định mưu sát chồng hả?" "Mưu sát anh thì có lợi ích hả, tiền trong thẻ đều là của em, bây giờ anh nghèo đến nỗi không còn một xu dính túi." Nhật Hạ tỏ vẻ hống hách, đứng chống tay thách thức anh, Việt Hoàng véo má cô. "Em giỏi lắm!" Hàng mi cong khẽ cử động, khuôn mặt xinh đẹp đang ở rất gần anh, Việt Hoàng muốn chiếm lấy đôi môi như quả anh đào kia, anh từ từ cúi xuống. Nhật Hạ khẩn trương nhắm mắt, nụ hôn đầu ở nhà bếp cũng không tệ. Khi môi hai người sắp chạm nhau thì một giọng nói thánh thót vang lên. "Bố ơi." Nhật Hạ đẩy chồng ra, cô còn tưởng sẽ có một nụ hôn lãng mạn vào buổi sáng. Việt Hoàng cười khổ vuốt tóc bé Min. "Con dậy rồi à, để bố dẫn đi rửa mặt nào." Bà Nguyệt thấy hai bố con đi ra thì thất vọng, vừa rồi hai vợ chồng nói chuyện bà tinh ý nên tránh mặt ai ngờ bé Min chạy thẳng vào bếp. Bà Nguyệt ỉu xìu, cứ ngỡ tối qua là một đêm ngọt ngào của đôi trẻ nhưng thấy bé Min từ phòng con trai chạy ra thì bà đã hiểu. Sáng nay Nhật Hạ nấu món phở bò, đây là món sở trường của mẹ cô, Nhật Hạ tuy nấu không ngon bằng mẹ nhưng vẫn tự tin được tám phần. Bố mẹ chồng khen nức nở, Việt Hoàng thì chỉ tập trung ăn vì bảo quá ngon duy nhất một mình bé Min không chịu động đũa. "Con khó gắp hả, để mẹ đút cho." Nhật Hạ múc riêng chén nhỏ cầm thìa đút cho con bé. "Con không thích món này." "Con thích ăn thịt bò nhất mà không phải sao?" "Những món cô Hạ nấu con đều không thích." Bà Nguyệt lên tiếng dỗ dành đầu tiên. "Từ nay phải gọi bằng mẹ, nghe con thích phở bò sáng sớm mẹ Hạ đã dậy nấu rồi. Con đừng bướng bỉnh làm mẹ Hạ buồn." "Không phải mẹ, không phải." Con bé lẩm bẩm chạy khỏi ghế, Việt Hoàng khó xử đuổi theo. Chẳng ai còn ngon miệng, bà Nguyệt áy náy. "Mong con thông cảm đừng trách con bé. Mẹ sẽ dạy dỗ lại nó, thiệt thòi cho con quá." "Có gì đâu mẹ, con bé nhất thời chưa chấp nhận thôi. Con tin tiếp xúc lâu ngày bé Min sẽ thân với con hơn." "Cảm ơn con nhiều lắm." Việt Hoàng không nắm được cảm xúc của con gái, con bé cứ thế này chỉ tội cho Nhật Hạ. Đuổi kịp bé Min, anh ngồi xổm xuống giọng nghiêm túc. "Bố chưa từng ép con phải làm gì nhưng qua hôm nay bố mong con xem cô Hạ như mẹ, lễ phép nghe lời cô ấy. Những lúc bố không có nhà, cô ấy sẽ chăm sóc, yêu thương con giống như bố vậy." Con bé im lặng như không để tâm lời của Việt Hoàng, ăn sáng xong anh đưa vợ đi làm. Nhật Hạ không phải người nhỏ nhen, nhất là với trẻ con. Cô tự hiểu và thông cảm cho Việt Hoàng, anh cứ liên tục xin lỗi làm cô không vui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]