Tối qua ăn thịt nướng no quá, Nguyên Linh thức khuya một chút, tranh thủ đi phòng tập thể dục ở phòng tập một lát.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã gần trưa rồi.
Hôm nay Nguyên Linh cũng có hẹn buổi chiều đi xem nhà, cô lười biếng nằm trên giường một lúc, rồi chậm rãi dậy đánh răng rửa mặt.
Bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng hệ thống kêu lên: [Ôi! Có tin hot!]
Nguyên Linh ngáp ngắn ngáp dài: [Tin gì?]
Giọng nói điện tử của hệ thống truyền ra một loại kích động kỳ lạ: [Cô mau đi xem! Có nhóm chat đồng nghiệp mà cô chưa rời khỏi, đang có cãi nhau! Bây giờ lịch sử trò chuyện đã hơn tăm tin!]
Nguyên Linh “ừ” một tiếng, nhìn vào gương rồi thoa serum lên mặt.
Sau một lúc im lặng, hệ thống không nhịn được: [Cô không có chút tò mò nào à?]
Nguyên Linh vẫn tiếp tục bước sang bước chăm sóc da tiếp theo, chậm rãi nói: [Có chứ.]
[Vậy sao cô không đi xem điện thoại?]
Nguyên Linh: [Tôi đang đợi cậu kể cho tôi nghe đây.]
Hệ thống đau lòng: [Tôi đã nói rồi! Tác dụng của tôi không phải như vậy! Tôi là trí tuệ nhân tạo cấp cao được sử dụng để giao nhiệm vụ và kiểm tra tiến độ cốt truyện! Không phải trợ lý trò chuyện!]
“Nhưng lướt lịch sử trò chuyện thật sự rắc rối.” Nguyên Linh như thể có lý chẳng sợ: “Mà cậu đã xem rồi thì kể cho tôi nghe đi.”
[……]Tiếng từ chối không tiếng động.
Nguyên Linh cũng không thúc giục, ung dung ngắm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-hao-mon-cua-nam-chinh-truyen-vuon-truong/3475870/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.