Diệp Hủ dừng bước, nhìn về phía Nguyễn Linh.
Ánh mắt của thiếu niên khiến Nguyễn Linh liên tưởng đến một chú mèo con mà cô đã từng nuôi trong nhà.
Đó là một chú mèo hoang được cô cứu về, khi mới về nhà cũng có ánh mắt cảnh giác giống hệt vậy.
Sự đề phòng của người trưởng thành thường sẽ được ngụy trang bằng một lớp vỏ bọc, không giống như Diệp Hủ, rõ ràng và không chút giấu giếm.
Quả nhiên, dù có sớm trưởng thành và sống nội tâm đến đâu, cuối cùng vẫn là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Nguyễn Linh vỗ vỗ chiếc ghế sofa bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu nhẹ nhàng: “Mẹ có một số việc muốn hỏi con.”
Diệp Hủ nhìn thấy hành động của Nguyễn Linh, nhưng đứng nguyên tại chỗ không động đậy, động tác và biểu cảm đều thể hiện sự kháng cự.
Nguyễn Linh không hề thay đổi sắc mặt, bổ sung thêm: “Sẽ không lâu đâu, chỉ cần tốn mười phút của con.”
Diệp Hủ lại do dự một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: “Chuyện gì?”
Cậu nghĩ, nếu người ấy nhắc đến Kiều Nguyệt thì đúng lúc cậu cũng có cơ hội để thể hiện thái độ của mình.
Về việc Diệp Cảnh Trì kết hôn, Diệp Hủ không có bất kỳ ý kiến nào. Nhưng nếu người này cố gắng can thiệp vào cuộc sống của cậu thì cậu cũng sẽ không cam chịu.
Nguyễn Linh nhìn lên đồng hồ treo tường, sau đó mỉm cười với Diệp Hủ: “Trưa nay ăn gì vậy?”
...
Lúc đầu, Diệp Hủ nghĩ Nguyễn Linh chỉ đang nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-hao-mon-cua-nam-chinh-truyen-vuon-truong/3475861/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.