Chương trước
Chương sau
Thời gian thấm thoát trôi, ngày hôm nay là ngày mà Kim Mạn Linh chính thức bị đưa đến Span. Trước đó, tất cả mọi người đã làm một bữa tiệc sinh nhật siêu hoành tráng cho cô khiến cô cảm động không thôi. Trước khi rời đi, Vạn Hoàng bước vào phòng, đưa cho cô một món quà. Anh ấp úng nói:
- Kim tiểu thư, trước khi cô đi, tôi có chút quà mọn cho cô. Tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho cô rất nhiều đấy. Mong cô sẽ nhận.
Kim Mạn Linh ngẩng mặt lên nhìn Vạn Hoàng, đôi gò má đã đỏ ửng lên rồi, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng vào cô mà cứ nhìn xuống bên dưới nền đất. Từng cử chỉ, hành động của Vạn Hoàng khiến cho cô không khỏi buồn cười.
- Cảm ơn anh!
Đưa tay nhận lấy món quà, cô vui vẻ mở ra. Và thật không thể tin được, Vạn Hoàng lại tặng cho cô một......con dao? Kim Mạn Linh cầm con dao lên tròn mắt nhìn anh:
- Anh chắc chắn đây là thứ muốn tặng cho tôi?
Vạn Hoàng gật đầu:
- Đúng vậy. Lúc gặp nguy hiểm, cô có thể sử dụng nó. Tuy trông nó bé vậy thôi nhưng mà nó rất sắc bén và lợi hại đấy.
Kim Mạn Linh cũng đến bó tay. Cô mỉm cười:
- Được, được. Dù sao cũng cảm ơn anh.
Nói thêm được vài câu nữa, dân làng đã đến gõ cửa nhà cô. Cầm theo hành lý đi ra ngoài. Ôm tạm biệt bà nội, Kim Mạn Linh trèo lên xe. Nhìn theo bóng dáng của người cháu gái bé nhỏ, bà nội nước mắt lăn dài.
Từ lúc lên xe đến giờ, Kim Mạn Linh vô cùng kinh ngạc với thái độ của An Nam Hinh. Hắn ta đang ngồi im bên cạnh cô. Nếu là thường ngày hắn ta chắc chắn sẽ không để im như vậy mà hắn ta sẽ ngồi gần cô, buông những lời nói tựa như mật ngọt ra để câu dẫn cô. Ấy thế mà hôm nay lại xa cách như thế kia. Kim Mạn Linh cũng chỉ nhướn lông mày rồi nhắm mắt ngủ.
Đi thêm được mấy tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cũng tới nơi. Bước xuống xe, đập vào mắt Kim Mạn Linh là một vùng đồi núi và những chiếc hang động kì quái. An Nam Hít đẩy cô về phía trước rồi quát lớn:
- Mau đi vào trong đi còn đứng ngơ ra đấy làm gì?
Kim Mạn Linh cũng không buồn nói chuyện với ông ta trực tiếp đi thẳng về phía trước. Sau một hồi đi dài, cuối cùng, Kim Mạn Linh đã được An Nam Hít đưa vào một chiếc hang động trông có vẻ sang trọng và đẹp đẽ nhất. Bên trong hang động chỉ được thắp sáng bằng những ngọn nến. Khí lạnh không biết từ đâu cứ thổi vào, khiến cho Kim Mạn Linh rợn tóc gáy. Trong này không hiểu sao âm u đến lạ thường, nó cứ tạo cho cô cảm giác ghê sợ.
Đi đến hết đoạn đường đầy sỏi đá là những bậc cầu thang đi xuống phía bên dưới. Kim Mạn Linh vừa bước đi vừa nghi hoặc "chả lẽ bọn người canh giữ ở Span xây dựng căn cứ bí mật ở dưới lòng đất sao?"
Đi sâu vào bên trong, hiện ra trước mặt Kim Mạn Linh là một lão già tầm ngoài sáu mươi tuổi. Ông ta có bộ râu dài, ngồi chệm chệ trên chiếc ghế, mắt thì nhắm hờ trông vô cùng thảnh thơi. Đằng sau ông ta là hai gã to béo đứng oai nghiêm. An Nam Hít bước lên phía trước, cung kính cúi đầu:
- Tù trưởng. Hôm nay em đem người mới đến cho anh.
Nghe An Nam Hít nói, lão già đó mới mở mắt ra, nhắm nhìn một lượt Kim Man Linh. Ông ta có vẻ hài lòng vô cùng. Nở một nụ cười chứa đầy sự dâm tà, ông ta nhếch mép:
- Quy tắc cũ. Đưa nó đi.
Nhận được lệnh, một trong hai người phía sau lão già bước lên, lôi Kim Mạn Linh rời đi. Nhìn bóng dáng cô đã khuất, An Nam Hít chần chừ, nhìn dáng vẻ chưa muốn rời đi, lão già trừng mắt quát:
- Còn chuyện gì nữa sao? Còn không mau rời đi.
An Nam Hít lúc này mới quỳ xuống, khúm núm:
- Tù trưởng, con nhóc đó là người mà con trai tôi rất thích. Không biết anh có thể suy xét lại không?
Nghe câu nói này của An Nam Hít, lão già đó cau mày, lộ rõ vẻ không vui.
- Liên quan tới tao sao? Chuyện của cha con chúng mày thì tự chúng mày lo liệu. Đừng làm phiền tới tao.
Nói rồi, ông ta cũng đứng dậy rồi rời đi. An Nam Hít quỳ ở dưới nền đất vô cùng căm phẫn nhưng rồi cũng phải nhẫn nhịn mà đứng lên, bước ra bên ngoài.
......
Ở bên ngoài hang động. Đằng sau cái cây cổ thụ to lớn, bóng người nhấp nhô rồi lại ngó nghiêng. Bạch Tử Hoa có vẻ không nhịn được nữa liền gõ vào chiếc đầu đang ngọ nguậy ở bên dưới mình.
- Vạn Hoàng, anh bình tĩnh xem nào. Cứ nóng ruột thế này là hỏng hết kế hoạch.
Vạn Hoàng đang ngồi dưới đất liền ngẩng mặt lên nhìn cô với đôi mắt long lanh tỏ ra uỷ khuất vô cùng:
- Chị dâu, em là lo lắng cho Kim Mạn Linh mà. Lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì thì sao? Đã bao lâu rồi mà An Nam Hít còn chưa chịu ra ngoài chứ?
Hai tiếng "chị dâu" của Vạn Hoàng khiến đôi má Bạch Tử Hoa đỏ bừng, còn người nào đó thì vui vẻ không thôi. Nhưng tạm thời bỏ chuyện đó qua một bên, Bạch Tử Hoa nghiêm mặt:
- Anh đừng có mà nói bậy.
Vừa dứt lời, từ trong hang động, bóng dáng An Nam Hít bước ra, Đường Gia Thiên thấy vậy liền ra hiệu:
- Chuẩn bị thực hiện kế hoạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.