Sau khi tỉnh dậy sau một cơn ngủ dài, Đường Gia Thiên có vẻ không còn lạnh nhạt, cứng ngắt với Kim Mạn Linh như lúc đầu nữa. Trông anh lúc này ôn nhu hơn rất nhiều. Kim Mạn Linh khẽ mở cánh cửa bước vào:
- Anh tỉnh rồi à? Ăn chút gì đi.
Đường Gia Thiên ngước mắt nhìn cô ta, khẽ mở miệng:
- B....Bạch Tử Hoa......
Kim Mạn Linh có chút sững người. Bạch Tử Hoa là ai chứ? Có thể khiến anh trong lúc miên man này mà vẫn nhớ tới. Là người rất quan trọng với anh sao? Nắm chặt chiếc muỗng trong tay, đưa cho anh. Đường Gia Thiên liền nắm chặt lấy tay cô ta, miệng không ngừng cất lời gọi:
- Bạch....Tử Hoa.....
Kim Mạn Linh mỉm cười. Một nụ cười chứa những niềm cay đắng kèm theo là những toan tính mà không một ai hay biết.
- Em đây. Anh mau ăn đi rồi uống thuốc nào.
Đường Gia Thiên không hiểu sao rất ngoan ngoãn đón lấy bát cháo. Ăn hết bát một cách ngon lành. Xem ra anh đã nghe lời cô ta nhiều hơn rồi. Nhìn anh ăn uống xong xuôi, Kim Mạn Linh lau tay, lau miệng cho anh rồi thu dọn đồ ra ngoài. Nhìn đáy cốc nước còn vương lại ít bột màu trắng tinh khôi, khoé môi mỏng của Kim Mạn Linh cong nhẹ.
- Kể cả là trong lòng anh đã có ai, em vẫn biến anh thành người của em được.
.......
Đứng ở trên vách núi nhìn xuống đáy, trái tim Bạch Tử Hoa run lên liên hồi. Độ sâu này cũng quá đáng sợ rồi đấy. Trần Nhuận Phong thấy thái độ của cô, tưởng cô hối hận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-anh-yeu-em/931247/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.