- Haizzz. Thật ngốc nghếch mà. Khi không từ chối người ta làm gì? Đường gia không về được, bệnh viện quay lại cũng không xong. Giờ này thì bắt xe về kiểu gì chứ.
Vừa đi, Bạch Tử Hoa vừa oán than. Cô đây là đang hối hận với những điều mình vừa làm nha. Cô đã đi bộ được một đoạn dài. Đường các lúc càng tối, trong lòng cô đang rất lo sợ. Những bước chân loạng choạng không vững vẫn từng bước từng bước mà đi.
A. Một cơn đau nhói từ phía bụng lan ra toàn cơ thể. Sao lại đến vào ngay lúc này cơ chứ? Phía bụng bất giác đau quằn quại khiến Bạch Tử Hoa phải cau mày, thở gấp. Chân không thể nào bước tiếp, liền ngồi xuống đất. Tay không quên ôm chặt lấy bụng mình.
Đợi một lúc, cơn đau đã giảm bớt đi nhưng chân cô lại tê không đứng dậy được. "Trời ạ. Sao tôi lại đen đủi như vậy chứ?" Trong lúc này, Bạch Tử Hoa chỉ có thể thầm mắng chửi trong lòng. Từ đâu một bóng hình cao lớn đứng trước mặt cô, cất giọng trầm ấm:
- Bạch Tử Hoa, về thôi.
Bạch Tử Hoa giật mình ngẩng mặt lên nhìn. Là Đường Gia Thiên. Anh đang đứng trước mắt cô. Bàn tay dài đang hướng về phía cô. Nhưng nghĩ sao mà Bạch Tử Hoa có thể dễ dãi theo anh trở về như vậy. Quay mặt sang một bên, cô lạnh lùng lên tiếng:
- Không cần Đường thiếu gia cậu quan tâm. Tôi tự lo được.
Đường Gia Thiên cũng phải bó tay với thái độ bướng bỉnh này của cô. Cởi chiếc áo vest khoác lên người Bạch Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-anh-yeu-em/931220/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.