Trằn trọc trên giường, Bạch Tử Hoa không tài nào nhắm mắt ngủ được. Câu nói của Đường Gia Thiên cứ bủa vây trong tâm trí cô:
- Tôi chả cần gì ngoài tình dục.
Điều ấy khiến cô vô cùng sợ hãi. Nếu lỡ may có một ngày, anh lên cơn điên làm chuyện đó với cô thì sao? Tên đàn ông này không hề đơn giản một chút nào cả. Phải đề phòng từng chút một mới may ra có cơ hội bảo toàn thân thể.
"Cốc cốc cốc", đang mải mê suy nghĩ, cửa phòng Bạch Tử Hoa bất ngờ vang lên. Cô hơi hoang mang đôi chút. Giờ là chín giờ tối, ông Đường chưa đi làm về, trong nhà ngoài Ái Nhược Lam thì chắc chắn là không có ai dở hơi mà đi tìm cô. Không lẽ là Đường Gia Thiên? Anh ta đến đòi nợ cô. Suy nghĩ kĩ càng một chút, cô quyết tâm chùm chăn đi ngủ.
Nhưng ai ngờ đâu, tiếng gõ cửa vẫn cứ vang lên mãi. Bạch Tử Hoa hậm hực bước xuống giường ra mở cửa. Ôi trời. Cô như không tin vào mắt mình luôn. Người đứng trước mặt mình lại là Linh Mộng Nhiên. Cô vừa mở kia, Linh Mộng Nhiên đã tức giận đẩy cô vào trong, quát:
- Bạch Tử Hoa, cô làm cái gì vậy hả? Dám để tôi gõ cửa lâu như vậy. Cô có còn để cái quy tắc của Đường gia lên đầu không?
Bạch Tử Hoa thản nhiên nhún vai, ngồi xuống giường, đáp trả:
- Chị tư, đêm hôm khuya khoắt, đã đến giờ nghỉ ngơi, em không nói chị đến làm phiền giấc ngủ của em thì thôi. Sao chị lại nói với em như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-anh-yeu-em/931205/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.