Những ánh nắng sáng gắt gao xuyên qua chiếc rèm cửa màu xanh đen khẽ rọi vào khuôn mặt tuấn tú có chút tều tụy của người thanh niên đang nằm trên giường.
Đôi mày kiếm thoáng chốc nhíu lại vì ánh sáng chói từ bầu trời, hai hàng mi tâm cử động rồi nhanh chóng mở mắt ra khi nhận thấy bên cạnh mình là một khoảng rộng trống không.
Hàn Bách bật người ngồi dậy vội vã đi xuống giường nhưng đầu óc lại truyền đến cơn đau nhức khiến anh phải ôm đầu ngồi trở lại giường ngủ.
[ Cạch]
Tống Vi từ bên ngoài đi vào nhìn thấy anh ngồi ôm đầu gương mặt nhăn nhó khó chịu cô liền đặt khay thức ăn lên bàn rồi đi đến ngồi bên cạnh anh
- Anh đau đầu sao?
Trả lời cô chính là cái ôm đột ngột của Hàn Bách, cơ thể mảnh mai lúc này đã nằm gọn trong vòng tay anh, cô khẽ mỉm cười rồi đáp lại cái ôm của anh.
- Từ giờ đừng đi đâu xa anh được không?
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên mang theo những nỗi lo sợ to lớn.
- Chúng ta còn phải đi làm, sao có thể ở cạnh nhau suốt ngày được.
- Vậy anh đi làm với em. Anh bị nghiện bảo bối này mất rồi.
Hàn Bách cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn đang chúm chím cười một cái rồi nói tiếp.
- Từ giờ nơi nào có tiểu Vi nơi đó có Hàn Bách, có đánh chết anh cũng không rời em, vì thiếu em anh không thể thở nổi.
- Aa.. sến quá đi mất. Em không ngờ một tổng tài cao cao tại thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-luyen/775478/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.