Cánh cửa lớn màu nâu sậm mở ra, Hàn Bách đi vào vô tình bắt gặp hình ảnh mê hoặc lòng người khiến trái tim anh nhất thời lỗi mất một nhịp.
Tống Vi đang đứng bên cửa sổ cầm chiếc bình nhỏ tưới nước cho chậu hoa hồng đỏ. Đôi môi căng mọng còn khẽ cong lên tạo thành nụ cười say đắm lòng người, gương mặt hồn nhiên, vô ưu vô lo càng khiến cô trở nên thu hút, quyến rũ.
Cô hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của Hàn Bách cho đến khi một vòng tay ấm áp từ phía sau bất ngờ vòng qua eo mình cô mới thoáng giật mình..
- Bảo bối, tưới hoa thôi có cần làm người khác rơi mất trái tim thế này không?
Giọng nói dịu nhẹ ngay lập tức thì thầm bên tai, biết là anh cô mỉm cười rồi trêu lại..
- Có sao? Là ai rơi mất tim rồi, để em giúp họ đi tìm?
Hàn Bách xoay người cô lại, nắm tay cô đặt lên ngực trái mình nhanh miệng đáp lại
- Chính là anh đây. Em sờ xem nó không còn đập nữa rồi, anh bắt đền em.
- Anh toàn nói bậy bạ, vẫn còn đang đập thình thịch kia kìa.
Tống Vi lườm yêu rồi véo mũi anh một cái. Sắc mặt cô đột nhiên lại thay đổi, nụ cười biến thành cái cau mày lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt Hàn Bách quá đỗi nhợt nhạt.
- Anh không khỏe sao?
Hàn Bách bất ngờ bối rối trước câu hỏi của Tống Vi, anh nắm tay cô rồi cười nói
- Đâu có. Anh vẫn bình thường mà.
Tống Vi đưa tay chạm vào má anh, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-luyen/775475/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.