Buổi lễ đấu giá đã sắp kết thúc, Tống Vi kề đến sát tai Lục Đình Thâm khẽ nói..
- Em đi tolet một chút..
- Ừm. Anh ở đây chờ em.
......................
Tống Vi rửa tay, mang lại khẩu trang rồi trở ra từ tolet đi được vài bước cô cứ cảm thấy dường như phía sau có người đang nhìn chằm chằm vào mình theo phản xạ cô xoay người lại nhìn nhưng chẳng thấy ai, hành lang không một bóng người. Cô cho là mình đã nghĩ nhiều nên tiếp tục bước đi..
- Tiểu Vi..
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút đau đớn truyền tới tai Tống Vi từ phía sau. Sóng lưng cô nhất thời căng cứng cả lên, đứng yên bất động, hơn hai năm rồi hai từ "Tiểu Vi" này cô chưa từng được nghe lại lần nữa.. Nhưng hôm nay người ở đây vẫn là giọng nói quen thuộc đó gọi cô thân thiết như vậy..
- Lần này chân thật như vậy còn có mùi hương ngọt ngào kia, chắc không phải là anh lại tưởng tượng ra đó chứ.?
Những câu nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy chua xót tiếp tục vang lên làm bờ vai gầy của Tống Vi bất giác run lên, cô từ từ xoay người lại nhìn người đàn ông đang đứng tựa lưng vào tường ánh mắt đỏ hoe được ẩn giấu sau những sợi tóc mái rũ xuống, gương mặt này, vóc dáng lẫn giọng nói này... Phải, đây chính là anh, là Hàn Bách người mà suốt hai năm qua cô cứ nghĩ rằng mình đã quên đi. Nhưng hiện tại gặp lại anh trong cô lại dâng lên thứ cảm xúc gì đây? Nhớ nhung, tủi thân kể cả giận dỗi..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-luyen/775436/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.