Chương trước
Chương sau
Hàn Bách ngồi chờ từ tận chiều đến hơn 7 giờ tối vẫn chưa thấy Lâm Tú Như và Tống Vi về.. Gọi điện thoại thì không ai nghe máy lòng anh đã nóng như lửa đốt cuối cùng sự kiên nhẫn cũng đạt đến giới hạn anh lấy chìa khóa xe quyết định đi tìm họ thì thấy Lâm Tú Như về tới, không nhìn thấy Tống Vi đâu anh gấp rút hỏi bà..
- Tiểu Vi đâu? Hai người đi chung mà?
Lâm Tú Như tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn anh rồi hỏi lại
- Nó vẫn chưa về sao? Vừa nãy nó nói hơi mệt nên về trước mà? Cái con bé này đi đâu vậy không biết..
- Nếu cô ấy mà sảy ra chuyện gì thì mẹ đừng trách con.
Hàn Bách lạnh lùng nhìn bà rồi chạy một mạch lên thư phòng..
Lâm Tú Như nét mặt đã vô cùng lo sợ, hai tay bà đan vào nhau, lúc này mới cảm thấy hối hận. Khi bà đồng ý cùng Giai Tuyết Ny làm ra chuyện này là vì cũng muốn thử xem Hàn Bách có thật sự yêu Tống Vi hay chỉ là mối quan hệ giả tạo, nhưng nhìn anh lúc này thì kết quả bà muốn biết đã quá rõ ràng.. Bây giờ có hối hận cũng muộn mất rồi, bà chỉ cầu mong Giai Tuyết Ny không ra tay quá mạnh với Tống Vi..
...----------------...
Trong căn nhà hoang nằm sâu trong một vùng đất vắng vẻ xung quanh toàn là cây cối âm u không thấy một bóng người.
Giai Tuyết Ny đạp cửa bước vào hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm vào cô gái cả người đã bê bết máu nằm dưới sàn nhà..
- Tạt nước cho nó tỉnh lại.
[ Ào..]
Tên đàn em nhanh chóng đem đến một xô nước dội thẳng vào mặt Tống Vi, làn nước lạnh lẽo làm cô cau mày tỉnh lại sau trận đòn ác liệt đến từ những tên đàn em của Giai Tuyết Ny..
Cô gượng người dồi dậy, mọi thứ mơ hồ dần hiện rõ ra, nhìn bóng dáng mảnh mai quen thuộc đang hiên ngang đứng trước mặt mình, cô nở một nụ cười khinh bỉ..
- Hóa ra lại là cô, tôi còn tưởng..
- Mày tưởng là ai? Xem ra mày cũng có thù hận với không ít người thì phải. Mà cũng đúng thôi hạng gái chuyên đi giựt chồng người khác như mày lắm người muốn giết cũng là điều dễ hiểu..
Tống Vi cười nửa miệng thều thào nói
- Rõ ràng tôi mới là vợ của anh ấy. Ai đang giựt chồng ai cô nên biết rõ mới đúng chứ.
- Mày..
[ Bộp]
Giai Tuyết Ny thẹn quá hóa giận đạp một cú thật mạnh vào bụng Tống Vi khiến cô quằn quại đau đớn..
- Đau lắm đúng không? Nhưng so với nỗi đau trên tay tao thì vẫn còn quá nhẹ..
Giai Tuyết Ny nhếch môi nói rồi đanh giọng ra lệnh..
- Đun một ấm nước sôi mang tới đây.
- Dạ
Tống Vi vẫn bình thản cô không chút lo sợ.. Vì nhớ đến lời Hàn Bách đã dặn dò trước cô đi.. Và cô tin chắc chắn anh sẽ đến cứu cô sớm thôi..
- Sợ rồi sao? Nếu bây giờ mày xin tha và nói sẽ rời xa Hàn Bách mãi mãi thì tao sẽ nghĩ lại mà cho mày một con đường sống..
- Nếu có bản lĩnh thì tự mình cướp lấy. Cô giữ được thân xác nhưng trái tim anh ấy vẫn là một khối băng lạnh, cô càng cưỡng cầu anh ấy càng khinh thường chán ghét..
Tống Vi vừa nói vừa cong môi cười giễu cợt làm Giai Tuyết Ny càng trở nên điên tiết, hai mắt đỏ ngầu như quỷ dữ tiến đến bóp chặt cằm cô nghiến răng gằng từng chữ một..
- Vậy thì mày nên sớm biến mất cho đẹp trời.
- Chị hai.. nước đun xong rồi..
Giai Tuyết Ny đi đến cầm ấm nước còn bốc khói nghi ngút trong tay tên đàn em từ từ đi đến chỗ Tống Vi..
- Kéo tay nó ra cho tao.
Tống Vi giờ chỉ còn lại chút hơi tàn dù cô có vùng vẫy hay chống cự cũng là điều vô ích nên mặc cho hắn thô lỗ kéo bàn tay mình đặt xuống sàn nhà trước mặt Giai Tuyết Ny..
- Bây giờ mày hối hận vẫn còn kịp.. Chỉ cần nói sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của Hàn Bách thì tao lập tức tha cho mày..
Tống Vi vẫn không chút động thái gì khác trong đầu cô lúc này chỉ toàn là những ký ức cô cùng anh vui vẻ bên nhau, nhớ đến những nụ hôn ngọt ngào cuồng nhiệt lúc này cô mới biết mình yêu anh đến mức nào sự ích kỉ trong tình yêu nó lớn thế nào.. Yêu là khi đứng trước cái chết vẫn luôn muốn bảo vệ, muốn chiếm hữu người đó là của riêng mình. Nếu bây giờ thật sự phải chết đi cô chỉ tiếc nuối duy nhất một điều là đã không dũng cảm đón nhận tình yêu của anh. Anh là người chứng kiến tất cả những bất hạnh trong đời mà cô phải gánh chịu nhưng vẫn chấp nhận vẫn luôn tôn trọng cô.. vậy mà chỉ vì chút mặc cảm tự ti lại vô tâm đẩy anh ra xa.
Nơi khóe mi lúc này đã ươn ướt nước mắt cô nhắm mắt lại mặc cho số phận trời cao an bài.
Giai Tuyết Ny thấy động thái của Tống Vi liền sửng sốt vài giây cô không nghĩ đến Tống Vi lại cứng rắn tới vậy. Đến nước này rồi có không muốn lao cũng phải lao cho tới đích..
- Được lắm, vậy thì cả đời này mày đừng nghĩ gặp lại được Hàn Bách..
[ Ào..]
Làn nước nóng hổi rơi xuống bàn tay mặc dù cô đã vội rút ra chổ khác nhưng nước vẫn bắn vào tay cô không ít, mím chặt môi để không phát ra tiếng cô ôm bàn tay đã bong da đau rát cơ thể cũng không ngừng rung lên vì quá đau nên liền ngất đi..
Thấy Tống Vi đã nằm bất động Giai Tuyết Ny vội ném ấm nước qua một bên cách xa Tống Vi rồi nhìn tên đàn em lo sợ nói
- Mày qua coi nó còn sống không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.