Trong xe bao trùm bầu không khí ngột ngạt, từ khi bị Hàn Bách kéo vào xe cả hai đều không mở miệng nói với nhau một lời..
Tống Vi nhìn qua Hàn Bách, sắc mặt anh vẫn rất nhợt nhạt làm cô cảm thấy có chút xót xa, lúc này cô mới lên tiếng..
- Số tiền đó tôi sẽ cố gắng trả lại cho anh.. Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi..
Hàn Bách khẽ cười giọng anh không cao không thấp trả lời cô..
- Cứ coi như là tiền thưởng thêm cho em đi. Đừng để ý đến chút tiền nhỏ nhặt đó..
- Tôi không thể nhận. Nhất định tôi sẽ trả cho anh..
- Tùy em thôi.
Không gian lại rơi vào yên tĩnh vài phút sau cô mới nói tiếp..
- Sao anh biết tôi ở đó? Anh còn đang bệnh mà?
- Mẹ tôi cho người theo dỗi em..
- Thật sao?
- Ừm. Nhưng người đó lại báo cáo với tôi nên tôi biết em ở đâu.
- Anh đứng phía sau âm thầm thâu tóm tất cả sao?
Hàn Bách chỉ cười thay cho câu trả lời.. Tống Vi lại tiếp tục hỏi
- Vậy anh khỏe chưa?
- Em đoán xem?
Hàn Bách vừa cười vừa nói làm Tống Vi có chút bực dọc cô không thích cách nói chuyện dài dòng không liền mạch này của anh chút nào, nên bĩu môi chán ghét rồi trực tiếp sờ lên trán anh nhiệt độ truyền tới làm cô hoảng hốt..
- Rất nóng đó, sao anh bình thản quá vậy?
- Tôi không sao.. Về đến nhà rồi..
Hàn Bách lái xe vào dinh thự, mở khóa cửa xe cho cô rồi nói tiếp..
- Em vào nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-luyen/775420/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.