[ Kia có phải là Lục tổng không? Anh ấy thật là phong độ..]
[ Sếp nhà chúng ta sướng thật được Lục tổng vô cùng quan tâm]
[ Ước gì tôi cũng được Lục tổng nhìn tới dù chỉ một giây cũng mãn nguyện lắm rồi]
[ Còn không tự nhìn lại mình đi, khi nào cô được một phần lẻ của sếp lúc đó hãy mơ, còn bây giờ lo làm việc đi]
[ Hừm.. ai mà chẳng có quyền mơ mộng đâu chứ..]
Bỏ ngoài tai những lời xầm xì từ đám nhân viên Lục Đình Thâm đi thẳng phòng làm việc của Tống Vi.
- Ơ..Lục tổng ngài..
- Sếp của cô đâu rồi?
Còn chưa để Đường Nguyệt Nhi nói xong Lục Đình Thâm đã chen ngang.
- Dạ sếp vẫn chưa đến công ty..
Lục Đình Thâm cau mày rồi bỏ đi.
Bình thường nếu không phải có chuyện gì quan trọng Tống Vi sẽ không vắng mặt ở công ty ngày nào..
Vừa rồi anh còn định trưa nay cùng cô đi ăn nhưng hôm nay cô ấy lại không đi làm, điều này không giống với phong thái mọi ngày.
Lục Đình Thâm lái xe đến thẳng nhà Tống Vi, nhấn chuông một hồi lâu mới thấy cô ra mở cửa, nét mặt phờ phạc nhưng nhìn anh trên môi vẫn nở nụ cười..
- Đình Thâm sao anh đến giờ này? Hôm nay không đi làm sao?
- Anh đến công ty tìm em nhưng trợ lý Đường nói em không đến công ty, Vi Vi, em có chuyện gì sao? Mắt em sao lại đỏ vậy?
Tống Vi gượng gạo cười một cái, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-luyen/2232744/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.