Lục Lục yên lặng nghe hết những lời lớn tiếng oán trách của cô, không nhịn được thở dài: "An An, cậu xong rồi!"
"Xong cái gì? Tớ còn chưa nói xong mà?!" Johanne vẫn giận dữ như cũ, bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền đấm lên mặt bàn: "Cúp điện thoại trước tớ không so đo rồi, nhưng cậu nói xem anh ta lại dám dùng giọng điệu như thể tôi chẳng sai gì nói với tớ? Là anh ta chiếm tiện nghi của tớ, có được không??”
Lục Lục dùng vẻ mặt mập mờ nhìn cô: "An An, thành thật khai ra, có phải cậu rốt cuộc đã không chống cự nổi sự dụ hoặc của anh ta, hoàn toàn lún sâu vào rồi không?”
"Haha…!" Giống như đang nghe truyện cười, Johanne ngửa mặt cười khan một tiếng: "Cậu cho rằng tớ cũng không có chút tiền đồ như mình à, động một tí là luân hãm!"
"Đừng gấp gáp phủ nhận." Lục Lục bỏ đồ ăn trên tay xuống, nghiêm nghị phân tích cho Johanne: "Cậu nói xem bây giờ cậu giận Quý Xuyên chuyện gì? Thứ nhất, anh ta muốn cậu nhưng sau đó lại khinh thường, làm cậu cảm thấy tổn thương, đúng không?”
"Ừ." Cô thành thật gật đầu.
"Thứ hai, cậu giận anh ta không để ý tâm trạng của mình mà quả quyết cúp điện thoại, phải hay không?"
"Ừ" Cô lại gật đầu lần nữa.
"Cho nên. . . . . ." Lục Lục bình tĩnh buông tay, tổng kết lại: "Nếu như cậu không động tâm với Quý Xuyên, chuyện cậu tức giận chắc chắn chẳng phải là những thứ này, mà là tại sao tối hôm qua anh ta lại chạm vào cậu! Nhưng, từ đầu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-ke-vo-truoc-theo-anh-di/146721/chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.