Lúc Johanne đi ra, Quý Xuyên đang vén chăn chuẩn bị lên giường .
Nghe được tiếng kéo cửa sau lưng, anh cũng không quay đầu nhìn cô.
“Chúng ta… phải ngủ cùng một giường à?” Không khí lạnh như băng khiến Johanne có chút bất an.
Anh mím môi, lấy gối ra rồi mới quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn cô.
“Nếu như tôi nói, tối nay chúng ta nhất định phải ở chung thì sao?” Lông mày và cả đôi mắt anh đều hiện rõ hai chữ hờ hững.
Anh như vậy, Johanne cảm thấy thật xa lạ…
Bình thường, có lẽ ai anh cũng đối xử thế, chỉ có duy nhất một mình cô là không…
“Không được!” Theo bản năng cô lắc đầu từ chối, lùi về sau một bước, cô cảnh giác nhìn anh: “Tôi… tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Chuẩn bị tâm lý?
Quý Xuyên nhếch môi cười lạnh.
Một năm trời, anh quan tâm dành thời gian để cô chuẩn bị.
Nhưng mà, tới bây giờ, cô vẫn bài xích anh như cũ…
Biểu hiện rõ ràng vậy, lại làm cho trái tim anh băng giá…
“Không sao, em muốn thời gian chuẩn bị bao lâu đều được.” Anh nhếch môi, lạnh lùng nghiêng người tránh cô, cầm gối đầu đi tới ghế sa lon. Khi đi ngang qua người cô, anh lành lạnh bỏ lại một câu: “Yên tâm, tôi chẳng đáng thương đến mức không có phụ nữ nào theo mà phải cưỡng bức em đâu.”
Cảm giác nặng nề thật sự làm anh rất khó chịu đựng.
Nên anh không nhịn được mà phát tiết ra ngoài…
Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Ai sẽ quan tâm anh sao? Có lẽ, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-ke-vo-truoc-theo-anh-di/146718/chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.