“Tối nay vợ chồng son các con hãy ngủ lại đây đi, ba đã chuẩn bị sẵn phòng cho các con rồi.”
“Ba…”
Johanne bất ngờ chỉ có thế làm nũng gọi ba.
Khăn giấy sạch sẽ được đưa đến trước mặt cô, Quý Xuyên trầm mặt nói: “Lau miệng đi, uống canh chậm thôi.”
So sánh với cô, anh có vẻ tỉnh táo rất nhiều.
Johanne nhận lấy khăn giấy, vừa lau miệng vừa không ngừng lén nháy mắt với anh.
Quý Xuyên không thể làm gì khác ngoài mở lời: “Ba, ngày mai Johanne còn phải đi học, nơi này cách trường hơi xa.”
“Không sao. Chẳng phải có xe à? Ngày mai con đưa cô ấy đi học là được rồi.” Lý do thứ nhất bị bác bỏ.
“Ba, Quý Xuyên còn bận rộn nhiều việc, tối nay chắc anh ấy phải tăng ca nữa ạ.”
Theo bản năng, Johanne bịa ra một lý do khác, cô trông mong nhìn ba mình, lại cảm thấy ánh mắt của Quý Xuyên đang hướng về cô.
Dầy cộm nặng nề, phức tạp, khó phân biệt. . . . . .
Cô không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Nói dối như vậy, có phải hơi quá đáng không? Khiến Quý Xuyên cũng chẳng chịu nổi…
“Công việc có nhiều đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng chiều nay, coi như bây giờ dành thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn.” Hiển nhiên Kiều Minh không coi lời nói con gái mình là quan trọng, ông chọc chọc trán cô: “Con cũng làm vợ rồi, sao lại không biết chăm sóc chồng mình chứ? Kiểu này mà ở nhà thì làm sao?”
Johanne đau vì bị ba chọc trán, gương mặt hiện rõ vẻ ủy khuất và buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-ke-vo-truoc-theo-anh-di/146715/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.