Rid tức giận đập chiếc bàn gãy ra làm từng mảnh, đôi mắt không kìm nén được sự cuồng bạo cực độ như muốn xé tan mọi thứ trước mắt ra làm từng mảnh. Mới một giờ trước hắn còn ôm cậu trong ngực yêu thương mà lúc này đã được báo — chiếc xe chở cậu đã không còn tung tích. Bọn chúng dám coi thường lời cảnh cáo của hắn mà đụng đến cậu, bọn chúng nhất định phải trả giá.
-Tra ngay lập tức, nếu tra không ra thì tự sát hết đi hoặc đợi bị ta xé xác. Cút!!!!!!
Hắn hét lên với đám thủ hạ đang sợ hãi trước mặt. Bọn họ không dám chần chờ mà bắt đầu ngay vào việc tìm kiếm...
-Ary, chú mày chết chắc! — hắn âm trầm bước ra khỏi phòng, ra lệnh thuộc hạ phóng xe về nhà chính.
Lúc này Hàn Diệp do đau đầu mà tỉnh lại, cậu nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, trong tâm vô cùng lo lắng. Cậu nhớ mình chào tạm biệt Rid rồi theo tài xế riêng cùng Ros về nhà, nhưng chạy chưa được một lúc thì xe chết máy nên họ phải dừng lại trên đường, Ros và tài xế cố tìm cách cứu vãn. Rồi bỗng một chiếc xe đỗ lại bên cạnh họ, một đám người mặc áo đen dùng súng bắn vào Ros và tài xế khi họ chưa kịp phản ứng rồi chụp thuốc mê cậu mang đi. Đó là những gì cậu còn nhớ được...
Nhìn nơi lạ lẫm này, cậu biết mình đang bị nhốt dưới tầng hầm, tay chân bị trói vào bốn góc giường không thể cựa quậy, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng che đi thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac/208222/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.