Qυầи ɭóŧ của Tống Phi Vũ bị kéo xuống, bên trong làn váy trống trơn, cô nhìn trên màn hình của thang máy đang hiển thị từng con số hai sáu, hai bảy, hai tám... Mỗi khi tăng thêm một tầng, trái tim của cô lại gia tốc nhảy lên thình thịch.
Chu Chính hoàn toàn không còn bận tâm đến thân phận của hai người, một tay anh nhấc người con gái lên rồi ấn mạnh vào trong l*иg ngực, theo thang máy dừng lại thì đã tới tầng 30.
Nếu nói Tống Phi Vũ không căng thẳng thì chắc chắn là nói dối, người đàn ông ôm cô ra khỏi thang máy, cô hấp tấp nói: "Anh rể, nơi này quá tối, chúng ta sẽ làm ở đây ư?"
"Em muốn đi đâu?" Giọng điệu của Chu Chính kiên định mà cố chấp. Hôm nay cho dù trời sập cũng phải làm cô cho bằng được.
Tống Phi Vũ ngẫm lại, nếu đi đến khách sạn gần nhất cũng phải mất nửa tiếng, nhưng khát vọng tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông này lại quá đột ngột, trời tối sẽ không có người tới đây, cũng là một lựa chọn tuyệt vời.
"Không có, ở đây đi!" Cô nhẹ giọng trả lời.
Chu Chính túm lấy bờ mông tròn trịa của cô gái rồi nhấc lên, ôm cô đi đến đằng sau của cây cột vẫn dùng để phơi quần áo trên sân thượng.
Tống Phi Vũ kẹp chặt hai chân, cô ôm người đàn ông và nói: "Anh rể, anh có mang bαo ©αo sυ không? Chúng ta vẫn chưa chuẩn bị cái gì."
"Không mang, em sợ không sạch sẽ?" Chu Chính đang cực kỳ hưng phấn, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-ty-phu/2576851/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.