Tập Ám, thực xin lỗi, ta không thể ở gần ngươi cả đời. Nếu như ta lưu lại, chỉ có thể để ngươi thấy ta mỗi một ngày càng thêm tiều tụy, cho đến khi ta chết. 
Ta không muốn, ta cũng sợ, nếu ta chết, sẽ không bao giờ có thể nhớ ngươi, không bao giờ có thể nhớ được dáng vẻ vẻ ngươi, không bao giờ có thể.............. 
Bách Lý Hội bước từng bước một, đi đến trước người hắn, hai đầu gối quỳ xuống, kéo nửa người trên của hắn.  
Tập Ám nhắm chặt hai mắt, một loại chất lỏng ấm áp trượt ra khỏi vành mắt.  
"Ám, lúc ta đi, ngươi cũng đừng mở mắt, để một mình ta, quay lưng rời khỏi." Bách Lý Hội tựa đầu vào vai hắn: "Chúng ta không thể ích kỉ như vậy." 
Thân hình cao lớn của Tập Ám bỗng chốc cứng ngắc, hai tay lần nữa ôm chặt nàng.  
Đó là nỗi tuyệt vọng thế nào, Bách Lý Hội biết.  
Thật sự tuyệt vọng đến mức, cả hô hấp cũng đau đớn, toàn thân như như bị rút sạch, đau tận đáy lòng.  
Nàng lui người lại, cúi xuống hôn lên chất lỏng trên khóe mắt hắn, đầu lưỡi hơi vươn ra, đem nó nuốt vào trong bụng.  
Nụ hôn ẩm nóng một đường đi xuống, quanh quẩn trên khóe môi hắn, môi Tập Ám khẽ mở, ngậm môi nàng vào.  
Nụ hôn như vậy, lẫn trong sự ngọt ngào, không biết là lệ của ai, ở trong miệng hai người lưu luyến bịn rịn, mang theo chua xót nhàn nhạt, kiên quyết đoạn tuyệt.  
Hắn không muốn buông ra, áp sát thật chặt, một tay để sau đầu nàng, hôn càng sâu.  
Thái hậu đứng một bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-song-vuong/1576533/quyen-5-chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.