Tiểu Lam được nha hoàn dìu đỡ, ngồi ở một chỗ rẽ, đầu hơi ngẩng lên, thưởng thức một đóa hồng mai mỹ lệ đang nở.
Một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vừa nói thì thầm.
Bách Lý Hội tiến lên vài bước, giọng nói có vài phần run rẩy: "Tiểu Lam."
Nữ tử vội vàng quay đầu lại, đứng lên: "Hoàng quý phi......."
"Tiểu Lam, mau ngồi xuống." Bách Lý Hội ấn nàng trở lại chỗ ngồi, tự mình ngồi xuống một bên.
"Bách Lý Hội, ngươi thật sự đã trở lại?"
Nàng cười gật đầu, đi đến trước hồng mai: "Tiểu Lam, một năm này, ta đã trải qua rất nhiều việc."
Tiểu Lam đứng lên, đi đến bên cạnh nàng: "Ta biết, ta chỉ hy vọng, cuộc sống sau này, ngươi có thể trôi qua thật vui vẻ."
Bách Lý Hội chua xót nở nụ cười, vui vẻ? Đối với mình, đã sớm bị tước đoạt rồi.
Thật sự, còn có thể sao?
"Tiểu Lam, ta mới trở về một ngày, nhưng lại có cảm giác mệt mỏi, mệt đến mức, cả cười cũng chết lặng đi."
"Bách Lý Hội" Tiểu Lam khẽ cầm tay áo của nàng: "Không cần hận, nó là một cây kiếm hai lưỡi, làm bị thương người khác, lại làm hại chính mình. Ta không biết một năm này đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nếu đã trở về là tốt rồi, hãy cùng với hoàng thượng sống thật tốt, ta tin tưởng hắn sẽ trân trọng ngươi."
Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, cũng chỉ có Tiểu Lam vẫn còn duy trì được phần hồn nhiên này.
"Trân trọng? Một Liễu Duyệt phá hủy hết toàn bộ, ai có thể đảm bảo, sau này sẽ không còn người khác." Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-song-vuong/1576517/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.