Từ ngày đó trở đi, Hàn Hữu Thiên liền bắt đầu không ngừng bố trí độc dược, ở trong sân tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt, cũng là đang thúc giục khát vọng sống của con người.  
“ Hàn Hữu Thiên, vậy độc này để cho Bổn vương tới thử đi” Gia Luật Thức nhìn thấy chai lọ bày ra bên trong nhà, tâm tư lại càng căng thẳng. 
“Vương, bệnh của ngài trước mắt còn chưa phát tác, làm như vậy chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại sẽ làm hại đến tánh mạng, lúc này, chỉ có nàng mới có thể tự mình thử qua”  
Hàn Hữu Thiên bất đắc dĩ khoác tay áo, một chén thuốc đen nhánh toả ra nhiệt độ nóng hổi, trước mắt là một mảnh mờ mịt. 
Gia Luật Thức nhận lấy chén thuốc, đi tới vào phòng Bách Lý Hội. 
Nàng mới vừa được rửa mặt, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhạt. 
Thân thể càng thêm yếu đuối, nhìn thấy hắn đi vào, Bách Lý Hội cố gắng gỡ bỏ khuôn mặt nhợt nhạt của mình mà cười, “Đem đồ ăn ngon tới cho ta sao?” 
Gia Luật Thức đến đặt chén thuốc trên bàn, nhìn nữ nhân mình yêu chịu đau đớn như vậy mà lại không thể chăm sóc cho nàng được, hắn thật đau lòng. 
Bách Lý Hội đem chén bưng đến trước mặt, nhẹ nhàng thổi thổi, trong chén thuốc là chất lỏng đen đậm, ảnh phản chiếu ra nàng cũng là một gương mặt tái nhợt, mệt mỏi.  
Đặt chén đến bên môi, nam tử cuối cùng không chịu được, một tay nắm lấy cổ tay nàng. 
“Gia Luật Thức, nhất thời đau đớn không là gì cả, cái ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-song-vuong/1576506/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.