Bách Lý Hội ghìm chặt dây cương, lưới sắt phủ đầy xương gai, từng dãy từng dãy đem người ngăn cách ở phía trong.
Một bên, vừa là người ở giữa địa ngục, vừa như ở thiên đường an tĩnh.
Ở trong tràng huấn luyện rất yên tĩnh, có lẽ đều đi ra ngoài tập luyện cả rồi.
Bách Lý Hội nâng lỗ tai thính của mình lên, chợt nghe rõ ràng một trận tiếng bước chân lảo đảo, một nữ tử quần áo tả tơi từ trong lều trại chạy ra.
Phía sau, đi ra tiếp theo là một nam tử trẻ tuổi cũng nhếch nhác giống như vậy.
Hai người chạy cực kì cẩn thận, nhẹ nhàng, nữ tử chạy ở phía trước, còn nam tử ở phía sau vừa nhìn quanh, vừa di chuyển bước chân. Theo hướng của Bách Lý Hội, từng chút từng chút đến gần.
Là, hai người Hán
Điều may mắn chính là không hề bị Liêu binh phát hiện, đôi nam nữ nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi nhau, đều bất quá là mười lăm mười sáu tuổi.
Càng đi đến gần, vẻ mặt hai người càng thêm mừng rỡ.
“ Đứng lại…….”. Từ phía sau lưng họ đột ngột truyền đến một âm thanh ngăn lại, hai người lập tức quay đầu lại, người nói câu đó chính là một gã Liêu binh.
“ Mau lên.” Nam tử đầu tiên là phản ứng kịp, nắm lấy tay nữ tử bỏ chạy về phía trước.
“ Mẹ nó, còn dám chạy trốn? “ Sau lưng họ, tên Liêu binh quơ vũ khí sắc bén trên tay, bắt đầu đuổi theo họ.
Hai người chạy đến trước mặt Bách Lý Hội, khi nhìn thấy nàng, cà hai đều sợ hết hồn.
“ Van
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-song-vuong/1576503/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.