Bách Lý bất đắc dĩ chỉ có thể giống như búp bê vải bị tùy ý đùa nghịch, Tập Ám chìa một tay tới chỗ dấu răng trước ngực nàng vuốt ve, trong mắt chứa đầy sủng nịch.
"Vết thương trên lưng còn đau không?"
"Không, có phải rất xấu hay không?" Dù không nhìn Bách Lý cũng biết, vết roi này khẳng định là bày ra cả lưng rồi.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để nó ở lại trên lưng ngươi." Tập Ám khẽ vuốt qua vết thương kia, trong mắt càng trở nên sâu rộng lạnh thấu xương.
Bách Lý nhìn chăm chú người nam tử trước mắt, hắn có một dung mạo mị hoặc, có lực hấp dẫn trí mạng, đầu độc lòng người, khi thì dịu dàng khi thì tàn bạo, cho dù là ngủ cùng giường nhưng cũng có thể cảm nhận được hắn vẫn vô cùng cô tịch. Vươn một tay đặt trước ngực hắn, nhịp tim cực nóng mà mạnh mẽ truyền vào bàn tay, lại không chạm tới đáy lòng, nam tử này, có quá nhiều đề phòng.
"Ta không muốn nằm nữa, ngày mai ta muốn ra ngoài trướng đi lại một chút."
"Mấy ngày nữa là đến giao thừa rồi, xem ra năm nay phải trải qua ở nơi này rồi" Tập Ám ôm lấy nàng, đem nàng đặt ở giữa hai chân.
"Ở nơi nào cũng đều như nhau cả." Bách Lý lẳng lặng nằm ở trước ngực hắn, ở chỗ này không phải tốt hơn sao, không cần phải trở về đối mặt với người không liên quan.
"Ngươi còn có một muội muội?" Tập Ám lơ đãng đề cập tới, lại khiến cho Bách Lý mạnh mẽ ngẩng đầu lên, giữa con ngươi mắt hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-song-vuong/1576469/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.