Gia Luật Thức trầm mặc, tiêu sái bước đến bên án kỉ, hương thơm thanh mát từ lò hương màu nâu tản ra, làm nổi bật lên thân hình cường tráng của hắn, nhìn qua có chút cô đơn: "Ngày mai, ta sẽ thả ngươi trở về."
Bách Lý khó tin mở to đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng hắn không chút nhúc nhích, suy nghĩ tựa hồ có chút hỗn độn, nàng vụn trộm cắn chặt môi dưới. Đau! Xem ra đây không phải là mơ.
"Ngày mai, lúc ra chiến trường, ta sẽ đích thân tiễn ngươi trở về." Trong thanh âm của Gia Luật Thức cơ hồ không mang theo tia tình cảm nào.
Đối với một nữ tử thân ở Liêu doanh, lòng tại Hán quốc hắn cư nhiên không có biện pháp nào. Hắn sợ nếu ép buộc nàng ở lại, sẽ bức nàng điên mất.
Bách lý nhấc chân xuống giường, chân trần giẫm lên thảm Ba Tư mềm mại, do dự không biết có nên tiến lên hay không. Gia Luật Thức cứ ngồi giống như một pho tượng, tựa hồ không hề nhúc nhích, lại làm cho Bách Lý có cảm giác không đành lòng.
Nàng do dự vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên bờ vai rộng của hắn, động tác của nàng có chút run rẩy, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay nàng, sau đó ôm nàng vào ngực: "Lần cuối cùng, hãy để ta ôm ngươi một cái."
Bách Lý an tâm tựa đầu vào trong ngực hắn, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ có lực của hắn, trên người tản mát ra hương cỏ nhàn nhạt, nam tử Đại Liêu sinh ra ở thảo nguyên, lớn lên ở thảo nguyên, hung hãn nhưng không mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-song-vuong/1576445/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.