Nhanh chóng tìm được Lý Như co rút một bên, không có một chút ngôn ngữ nào trao đổi, đành bị kéo ra chỗ trước xe ngựa, Lý Như cũng không náo loạn, chỉ im lặng. Một đoàn ánh sáng chiếu rọi lại biến mất, tại chỗ vừa xuất hiện, vẫn còn bóng dáng có hơi chút khom lưng.  
Đôi mắt trong bóng đêm lóe sáng như mắt mèo, quét một vòng ra phía sau, thẳng tắp đi về hướng của Bách Lý, khẽ dùng lực liền bị ôm ra khỏi phòng. Ánh trăng ảm đạm, nhưng đối với việc cả ngày bị nhốt trong phòng của Bách Lý mà nói, bỗng chốc như được nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, mắt giống như bị dao găm cắt xé, nước mắt vững vàng rơi xuống.  
Bách Lý dùng hết khí lực trừng mắt nhìn, nam tử trông thấy nàng cũng không có chút nào ngạc nhiên, há miệng thở dốc yếu ớt nói: "Vương gia đâu? Ngươi mau đi thông báo cho vương gia." Âm thanh nỉ non yếu đuối khiến nam tử không vui nhíu nhíu mày, nhìn bốn phía không có gì khác thường mới đưa Bách Lý ném vào xe ngựa. 
Theo đó thì "Oanh" một tiếng, như là một đồ vật nào đó bị nổ tung, hắn muốn mang nàng đi đâu? Hắn phát hiện ra mình cũng không thấy kỳ quái, càng không có đi bẩm báo với Tập Ám, một chiêu hoạt động bí mật thâm hiểm rất tốt.  
Giờ đây bị mang đi như thế này, mình còn có thể trở về được sao? Ai muốn hại nàng? Tập Ám không thể nào đem chuyện này nói cho người ngoài biết được, thả một tù phi, không phải chuyện vẻ vang gì, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-song-vuong/1576437/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.