Chương trước
Chương sau
Tô Tô có chút nhức đầu, nơi này là nơi nào?
Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có?
Căn phòng với hai màu trắng đen, đồ trang trí tao nhã, chuông đồng hồ điểm 23giờ. .
Gió đêm thổi vào lay động rèm cửa làm cô cảm thấy hơi lạnh, mới tỉnh ngủ.
Mơ màng say rượu, không làm ảnh hưởng đến sự nhạy bén của cô, bên cạnh có một hơi thở vững vàng, mềm mại kéo dài.
Vừa định đứng dậy, liền bị gương mặt tuấn mỹ đang ngủ bên cạnh hấp dẫn, a, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Trí nhớ mơ hồ xuất hiện trong đầu, điểm cuối của trí nhớ đó là mình ở trong ngực của người đàn ông này ngủ thiếp đi.
A, nhớ ra rồi, là một Con vịt!
Cô tìm một "Con vịt", sau đó, không hề làm gì cả, ở trong ngực người ta an ổn ngủ cả đêm?
Như vậy sao được!
Chỉ là, không ngờ, mình lại có thể gặp phải một "Con vịt" cực phẩm như vậy, diện mạo, dáng người, khí chất, đều là lựa chọn tốt nhất. Thật sự là lựa chọn tốt nhất để bắt đầu cuộc sống mới!
Khóe miệng Tô Tô tà tà nâng lên, rón rén đẩy cánh tay của người đàn ông đang ôm mình trong ngực ra.
Lông mi Quân Lâm rung rẩy, khóe miệng hơi mở. Làm bộ lật người, mang tay mới vừa được nhấc lên, trực tiếp đặt vào trước ngực Tô Tô, còn vô ý thức nắm hai cái. Ừ, cảm giác cũng không tệ lắm.
Ưm âm thanh không bị khống chế lao ra khỏi miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tô lập tức đỏ bừng, nhưng mà không biết nghĩ tới điều gì, vẫn cứ ưỡn bộ ngực đầy đặn ra.
Quân Lâm cảm thấy cô mờ ám có chút kinh ngạc, phụ nữ sẽ phải căng thẳng chứ, tại sao không nhìn ra điểm này ở trên người của Tô Tô?
Tô Tô thận trọng đặt tay lên áo sơ mi đã rộng mở đến ngực của Quân Lâm, chuẩn bị cởi bỏ những nút áo còn sót lại, nhưng mà có thể là khi cởi nút áo có chút căng thẳng hoặc là những điều gì khác, táy máy dến mức đầu đầy mồ hôi cũng không mở được.
Tô Tô giận, bất chấp tất cả, một tay xé rách áo sơ mi của Quân Lâm, khóe miệng Quân Lâm nhẹ co quắp, thầm than sao cô lại thô lỗ thế này, nhưng mắt không mở ra như cũ.
Cô muốn làm gì?
Lập tức Quân Lâm đã bình tĩnh lại, bởi vì ngại phiền toái nên không biết từ nơi nào Tô Tô lấy ra một con dao thật mỏng, lại có thể trực tiếp cắt nát quần áo trên người của anh!
Quân Lâm đổ mồ hôi, thật may là mình cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại, vẫn không nhúc nhích, nếu không. . .
Nhưng Quân Lâm không phải là người thường, sau khi đã cởi bỏ áo sơ mi rồi, anh lại càng không để ý làm bộ duỗi người ra trong lúc ngủ, để vóc người hoàn mỹ của mình hoàn toàn hiện ra ở trước mặt của Tô Tô.
May là Tô Tô đã sớm thông qua con đường khác nên đã thấy qua cơ thể của đàn ông, nhưng cũng không thấy được cơ thể hấp dẫn mê người giống như của Quân Lâm.
Nhìn Tô Tô vẫn chưa có động tác kế tiếp, trong lòng Quân Lâm cảm thấy không vui, không công bằng! Cô vẫn còn đầy đủ đấy.
Chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt mê mang, đáy mắt sâu thẩm giống như có thể hút linh hồn người khác vào trong xoáy nước.
Nhưng mà theo Tô Tô xem ra giờ phút này anh hoàn toàn là một con cừu non mới tỉnh giấc và đang đợi được làm thịt.
Đã quyết định, Tô Tô không ngượng ngùng nữa, cũng không có cái gì gọi là cô gái dè dặt, lúc Quân Lâm còn chưa có hành động gì, ngay trước mặt của anh, cởi áo của mình ra.
Mái tóc đen thật dài rũ xuống, khiến cho bộ ngực mềm mại trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện, cực kỳ mê người.
Yết hầu của Quân Lâm khẽ động, phản ứng chân thật của cơ thể hiện ra ở trước mặt hai người.
Hai người không hề cảm thấy ngượng ngùng, quan sát thưởng thức lẫn nhau, không hề nảy sinh chuyện ngoài ý muốn.
Tô Tô nở một nụ cười tà, học bộ dạng trên mấy tấm hình trước kia đã thấy qua một lần, uốn éo người tiến lên, dùng nơi mềm mại của mình đốt lửa ở trên người Quân Lâm.
Quân Lâm không dám tin mở to mắt, âm thanh khàn khàn mang theo sự buồn bực phát ra khỏi miệng, "Tiểu yêu tinh!"
Tô Tô không thèm để ý, chậm rãi cởi vật che đậy cuối cùng trên người mình ra. nhào vào người Quân Lâm, Quân Lâm rên lên một tiếng, có chút ngoài ý muốn mở to mắt, cô gái này thật là bạo dạn!
Nghĩ anh là Con vịt sao? Như vậy sao được, quả quyết đè lại!
Ah? Không được! Mình muốn ở phía trên, dù gì cô cũng là khách hàng, cô mới tính nói, cô trả tiền đó!
Phản công lại Con vịt, cuối cùng biến thành quấn quít triền miên, cơ thể dung hợp với nhau, không biết bao nhiêu lần.
Cả phòng tràn ngập cảnh xuân kiều diễm. d...đ "L.ê" "Q.uý" "Đ.ôn"
Đau, thật là đau, cả người giống như mệt rã rời.
Tô Tô ưm một tiếng mở mắt ra, tại sao chưa từng có người nào nói cho cô biết làm cái này sẽ có thể bị đau chứ? Không phải đều nói là rất hưởng thụ sao? Đều gạt người!
Người đàn ông đáng chết này, cô đã kêu dừng rồi, anh vẫn không thả cô ra, hoàn toàn không thể thỏa mãn lòng tham ma quỷ của anh.
Chỉ sợ "Con vịt" không nghe lời này, đột nhiên hóa thân thành lang sói nữa, Tô Tô nâng cánh tay vẫn còn đặt ở trên bộ ngực sữa của mình, ước chừng hai phút sau mới chậm rãi nhẹ nhàng dời bàn tay to kia đi, rón rén đứng dậy, thận trọng mặc quần áo của mình.
Đứng ở bên giường cẩn thận quan sát Quân Lâm một lần, người đàn ông này nhìn thật là đẹp mắt, trời cao quá ưu ái rồi, hình như tất cả thứ tốt nhất đều cho người đàn ông này, anh hoàn toàn chính là một vật cưng hoàn mỹ nhất. Cô biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc rồi, người đàn ông này và người đàn ông ngày đó gặp ở vùng ngoại ô gần như là giống nhau, chỉ là màu sắc con người không giống lắm. Haizz, người đàn ông kia bá đạo như vậy làm sao có thể là một Con vịt đây?
Nhận thấy đáy lòng của mình lại có thể không muốn dời ánh mắt đi, Tô Tô hung hăng khinh bỉ nhìn chính mình một trận, từ trong túi móc ra tiền mặt, nâng trán, rốt cuộc cho bao nhiêu thì tốt nhỉ?
Hình như mình cũng không mang bao nhiêu tiền, chẳng lẽ lúc này đánh thức anh ta hỏi bao nhiêu tiền hoặc là có thể cà thẻ hay không sao?
Chưa nghe nói qua một Con vịt còn có thể cà thẻ, thôi, cho anh ta toàn bộ, 1000 đồng đã đủ rồi!
Tô Tô rất rộng rãi cũng để lại 1000 đồng còn dư lại trên người mình cho Quân Lâm, tiêu sái rời đi.
Mặc dù trong lúc đi còn hơi đau, nhưng mà trong lòng Tô Tô vẫn rất sảng khoái , dù sao từ đó về sau, mặc kệ là trong lòng hay là trên cơ thể mình đều đã thả xuống, hơn nữa sẽ không bao giờ cùng người đàn ông Giang Hồng xấu xa kia có bất kỳ dây dưa gì nữa!
Mặt trời lên cao, khóe môi Quân Lâm còn mang theo nụ cười thỏa mãn, cánh tay dài duỗi một cái, người đẹp bên cạnh đã biến mất, đôi mắt đen sắc bén mở ra, hài lòng nhìn một chấm màu hồng chói mắt trên khăn trải giường, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy mấy tờ tiền mặt trên tủ đầu giường.
"Cô gái đáng chết, lại dám xem gia đây là con vịt!"
Tiếng rống giận dữ kinh động đến Minh Dạ cả đêm không ngủ bởi vì đêm qua căn phòng kia chiến đấu kịch liệt.
Nghe được câu này, mặc dù sau đó sẽ bị trừng phạt, Minh Dạ vẫn mặt dày nhào vô giúp vui.
Lực mạnh đụng vỡ cửa, liếc mắt liền thấy cả người vết cào trải rộng, ngực lão đại còn có mấy quả dâu tây, liên hệ số tiền mặt nổi bật này với tiếng gầm gừ mới vừa rồi, Minh Dạ cũng nhịn không được nữa nở một nụ cười.
Quân Lâm tà tà tựa vào đầu giường, gió bão trong mắt nổi lên, khóe miệng cũng khẽ cười.
Minh Dạ lập tức nhận thấy được sự phẫn nộ trào dâng của Con vịt trước khi áp suất thấp xuất hiện, lập tức ngưng cười, chỉ là bả vai còn có chút run run.
Quân Lâm cười như không cười mở miệng, "Thế nào? Cười xong rồi hả?"
Xong rồi, thật xong rồi. Minh Dạ ngẩng đầu lên nhìn phản ứng đầu tiên đến từ lão đại nhà mình.
"Kỳ Ngạo, chú dự định để cho tôi mời chú xuất hiện sao?" Từ lúc Minh Dạ tiến vào, anh đã cảm nhận được hơi thở thuộc về Kỳ Ngạo.
"Lão…lão đại, tôi...tôi thật ra không nghe thấy, cũng không có nhìn thấy 1000 đồng." Kỳ Ngạo nói xong cũng muốn đánh mình một cái, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Quân Lâm nhíu mày, nhìn cẩn thận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.