10 giờ 30 phút, tối cùng ngày hôm đó.
Ngồi bên cạnh của sổ, đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm thoáng đãng. Chỉ có ánh trăng là sáng lấp lánh cùng với những vì sao đêm đang chiếu rọi một khoảng vào trong căn phòng ngủ tối tăm. Làn gió cuối hạ đầu thu khẽ thổi qua mang theo hương cỏ cây xanh rờn, nó mang theo cả tâm hồn tôi. Tôi ước bản thân có thể tỏa sáng như ánh trăng, soi sáng màn đêm mù mịt trước mắt. Nhưng tôi lại chẳng tuyệt đến thế.
Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát và yếu đuối. Chỉ biết dùi mình vào sâu thẳm màn đêm tối tăm, không dám bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình, đối diện với chính nỗi sợ của bản thân, với chính quá khứ của mình.
Thật hèn nhát.
Tôi ghét bản thân mình, ghét cái sự sợ hãi của bản thân, ghét cái sự yếu đuối của chính mình. Nhưng tôi lại chẳng thể mạnh mẽ như ánh trăng xua tan đi màn đêm mù mịt.
...
Bố tôi, một doanh nhân thành đạt. Nên luôn có nhiều người phụ nữ vây quanh ông.
" Mẹ ơi.. " Giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ vang lên, nó đang núp sau người mẹ, tay nắm chặt lấy áo mẹ
Người mẹ không trả lời, gương mặt sững sờ, bởi phía trước mặt là người chồng của cô cùng với một người phụ nữ khác.
Vẫn giữ thái độ sững sờ đó nhưng nước mẹ mắt dần trào ra, người mẹ ôm lấy Trúc Bạch bên cạnh, run run nói : " Ha..hay con lên trên phòng đi nhé "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-anh-trang-nho/3595903/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.