Hai người, một đông, một tây ngồi hai bên đại sảnh tiệm thuốc.Tiêu lão bản không biết làm sao, chỉ đành ra trước cửa lớn giọng nói: “Xin chàobà con! Hôm nay có hai vị đại phu tọa đường khám bệnh, một vị là Lưu đại phu, mọingười đều biết rồi. Một người nữa trẻ hơn một chút, vừa mới tới là Ngô đại phu.Ai muốn mời Ngô đại phu khám bệnh, xin xếp thành hàng khác”.
Trong đám người có tiếng xì xầm to nhỏ, hàng cũng đã rất dàinhưng vẫn chỉ có một hàng. Tất cả mọi người đều đứng bên của Lưu đại phu.
Dáng vẻ của Mộ Dung Vô Phong tuy văn nhã đấy, nhưng tuổi quátrẻ, mặt thì tái lại không ngừng ho. Cứ theo nếp nghĩ của người miền núi, nếunhư đến bệnh của bản thân anh còn không tự trị được cho tốt, thì ai còn hi vọnganh trị được bệnh cho người ta đây?
Cho nên Mộ Dung Vô Phong lại không hề để ý, cũng không vội,chỉ cứ ngồi đấy, nhàn nhã uống trà.
Lại qua một tuần hương, hàng bên Lưu đại phu cùng lúc càngdài, cuối cùng có một bệnh nhân xếp sau cùng hàng bên đó đi tới trước mặt MộDung Vô Phong.
Người đó là một thanh niên, trông rất lực lưỡng chỉ là khôngbiết do làm sao mà miệng méo đi như bị trúng gió. Cũng không nói gì mà chỉ chỉcái miệng của mình.
Người đằng sau cười ồ lên nói: “Triệu miệng lệch, nhà anh vẫnchưa thấy nản hả? Cái miệng ấy của nhà anh, chưa khám được một nghìn lần cũngđược một trăm lần rồi phải không?”.
Tên của anh ta cứ thế bị gọi là “Triệu miệng lệch”.
Thanh niên kia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hiep-ky/61419/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.