Chàng trở vào trong phòng, bắt đầu lục tìm bất cứ thứ đồ gìcủa nàng lưu lại, nhưng lúc đi hình như nàng đã đem theo tất cả những gì thuộcvề nàng, chỉ còn lại mấy sợi tóc dài vương trên gối là còn mang theo mùi hươngthân thể nàng… Chàng cẩn thận từng li từng tí, gói chúng vào khăn tay.
Đây là thứ nàng lưu lại, thứ duy nhất thuộc về nàng còn lạinơi đây.
Chàng đi vào nhà bếp, căn bếp đã được dọn dẹp sạch bong,trong cái vò sứ Thanh Hoa còn có mấy chùm tỏi, mấy củ gừng khô. Chai lọ, bình vạirất nhiều, cái nào cái nấy đều bóng loáng không chút bụi, cứ như chỉ vừa mới đượcmua về. Vì bệnh ưa sạch của chàng, chính nàng cũng dần dần biến thành một ngườiưa sạch.
Chàng một mình dạo quanh viện, buồn bã tới mức muốn điênlên.
“Ta đã làm đúng, làm thế tuy nàng sẽ buồn nhưng đối với nàngthế mới tốt”, chàng tự nói với bản thân.
“Từ trước tới giờ Hà Y là một người nghĩ rất thoáng, cái gìcũng không thể trói buộc nàng. Nàng nhất định có thể dần quên ta.”
“Ta vốn là một kẻ tàn phế, vốn không nên vướng bận nàng quánhiều.”
“Nếu ngươi đã yêu một người thì không được ích kỷ, phải thờithời khắc khắc nghĩ cho hạnh phúc lâu dài của người ấy.”
Cứ như thế, chàng có thể nghĩ ra cả ngàn lý do chứng minh bảnthân mình đã làm đúng. Nhưng chàng lại không sao hiểu được, bởi lẽ gì mà chàngtrở nên mềm yếu như thế, đột nhiên lại không làm sao rời được người con gái ấy.
Ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hiep-ky/3279415/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.